Chương 8: Tranh chấp lúc đầu

Cố Tư Ngữ thể hiện xong, lại trở về dáng vẻ của một đóa hoa xinh đẹp, sau đó cô mới trả thanh trường đao kia lại, cậu học viên kia chìa hai tay ra nhận lấy, trên mặt còn mang theo vài phần thành kính, hiển nhiên đã bị cô dọa sợ.

“Hồi ấy ngày nào tôi cũng bị mắng, mắng xong còn phải cắn răng tiếp tục diễn, thế nên sau khi quay xong, chuyện tôi vừa thay trang phục vừa khóc nửa tiếng đồng hồ đã trở thành chuyện hết sức bình thường. Tôi đặc biệt biết ơn những giai đoạn đó, cũng chính vì có những kinh nghiệm được mài giũa từ trước đó, nên mới có tôi của bây giờ.’

Vừa rồi do vận động kịch liệt nên gương mặt của cô đỏ bừng, bởi vì làn da Cố Tư Ngữ vừa trắng vừa mịn, trông giống như đang xấu hổ thẹn thùng vậy, so với đánh má hồng còn kiều diễm hơn nhiều.

“Các em thật sự không muốn cố gắng thêm một chút hay sao?” Cuối cùng cô cũng đi vào vấn đề chính.

Bọn họ trầm mặc một lát, rồi liên tục mở miệng.

“Cố lão sư, chúng em muốn cố gắng, nhưng có câu nói, khi thực lực không cho phép càng cố gắng thì lòng càng chua xót.”

“Đúng vậy, nếu như em không cố gắng thì khi thất bại, chúng em còn có lý do, nhưng cho dù cố gắng vẫn thất bại thảm bại, vậy chẳng khác nào như mọi người nói, chúng em không chỉ không có thiên phú diễn xuất, mà cũng chỉ biết kéo chân người khác.”

“Cố lão sư, không giấu gì cô, chúng em đều biết người khác nói cái gì, bọn họ nói chúng em là cả tổ bị diệt toàn quân. Thiên phú thật sự quá quan trọng…”

Cố Tư Ngữ càng nghe càng đau đầu, chà, loại tình huống này ngay cả cháo gà* cũng không phân phát nổi, sắp làm cho cô trầm cảm mất thôi.

*Cháo gà - 鸡汤. Đối lập với “心灵鸡汤”, nghĩa đen là “súp gà độc”. Nói một cách thông tục, nó có nghĩa là các từ, câu hoặc bài viết đơn giản, nghe có vẻ tiêu cực, nhưng chúng gần với hầu hết các tình huống thực tế. Biểu thức này xuất hiện do sự mở rộng quá mức của “心灵鸡汤”, một trường hợp mà mọi người đã chán ngấy chúng, và vì vậy họ đi ngược lại để tạo ra “毒 鸡汤” để gạt bỏ thực tế triết học và vẫn tiếp thu được cảm hứng.

“Được rồi, tôi đã hiểu, các em thuộc loại học viên dầu muối đều không ăn, hết thuốc cứu rồi. Cảm hóa bằng tình yêu không có tác dụng đối với các em, vậy tôi chỉ có thể làm kẻ xấu để giáo dục các em thôi.” Cô nhếch khóe môi để lộ ra nụ cười ngọt ngào.

Đầu của tất cả các học viên đều tràn đầy dấu hỏi chấm, trong lòng bọn họ sinh ra vài phần dự cảm chẳng lành.

Cô đưa ra một câu nói lấp lửng, không có giải thích gì thêm mà chuyển sang chủ đề khác, cô nói: “Nghe nói Giả Bảo Ngọc của nhóm Hồng Lâu đang ở đây, người đâu rồi?”

“A, Giang Thành, cậu ấy ở kia.” Có người giơ tay lên chỉ chỉ.

Cố Tư Ngữ nhìn theo hướng người đó chỉ, ở góc tường bày đầy quần áo của mấy người, cô vốn tưởng rằng đó chỉ là một đống quần áo, không ngờ bên trong còn có một người đang ngủ.

Mấy cái áo khoác được trải trên mặt đất làm giường, mấy cái áo khoác khác thì đắp lên người làm chăn, trên mặt cậu ấy còn đeo một cái bịt mắt màu đen, ngủ một cách rất ngon lành.

Cố Tư Ngữ giật giật khóe miệng, được lắm, nhóm Hồng Lâu thật đúng là một cái bảo tàng.

Khó trách Giang Thành thân là nam chính, diễn xuất được thổi phồng đến độ ba hoa chích chòe*, cuối cùng vẫn bị phân đến dưới tay của cô, vị này mới là cái gai thật sự, dám quang minh chính đại ngủ trong phòng tập, cho dù phía trước đầy máy quay dí đến trước mặt cậu ấy, cũng không hề sợ hãi.

*Ba hoa chích chòe: Nói nhiều, nói luôn miệng, khoe khoang hết chuyện này đến chuyện khác.

“Đánh thức cậu ấy dậy.” Cố Tư Ngữ lạnh mặt, đây là lần đầu tiên cô tức giận trước ống kính.

Sau khi Giang Thành bị gọi dậy, cậu ấy tháo bịt mắt xuống, híp mắt nhìn chung quanh, cuối cùng tầm mắt dừng lại trên người của Cố Tư Ngữ: “Có việc gì không?”

“Vì sao không diễn tập mà lại ngủ ở chỗ này?”

“Bên kia quá ồn ào, nơi này rất yên tĩnh, người cũng ít, máy lạnh vừa đủ, ngủ tương đối thoải mái.” Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cậu ấy trả lời một cách vô cùng nghiêm túc.

Cố Tư Ngữ trầm mặc, nắm đấm trong tay đã siết chặt, cô hận không thể xông lên đấm cho cậu ấy hai đấm, đây tuyệt đối là loại học viên mà cô ghét nhất, không gì sánh bằng.

So với đám thành viên bất chấp tất cả của tổ Tùy Đường này, cậu ấy còn làm cho người ta chán ghét hơn, ít nhất bọn họ vẫn đang tập luyện, mà người này lại chạy đến phòng tập của người khác để ngủ.

Cô nhìn cậu ấy một cái thật sâu, nhớ kĩ gương mặt này trong nháy mắt.

Giang Thành vẫn còn trẻ, cạo đầu húi cua, đường nét trên khuôn mặt rất rõ nét, cho dù cậu ấy vừa mới tỉnh ngủ, nhưng ánh mắt đầu tiên lại khiến cho người ta ý thức được đây là một anh chàng đẹp trai, còn là kiểu để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho người khác.

Chỉ bằng gương mặt này, cậu ấy tuyệt đối có tư cách kiêu ngạo.

Nhưng trong giới giải trí cũng không phải dựa hết vào khuôn mặt là có thể giương oai với người khác.

“Vấn đề của tổ bên cạnh đã được giải quyết, em có thể trở về tiếp tục diễn tập rồi. Em cũng phải chú ý đến cơ thể nha, đừng ỷ vào tuổi trẻ thích lạnh liền trực tiếp ngủ trên sàn nhà.”

Cố Tư Ngữ điều chỉnh lại tâm tình của mình, cô tiếp tục bày ra nụ cười tiêu chuẩn, tốt bụng đưa ra kiến nghị.

Đồng thời tháo micro xuống, cô thâm sâu nói: “Trước đó cũng có một người làm như vậy, bây giờ thân thể đã yếu không chịu nổi, cứ cách hai ba ngày lại chạy tới bệnh viện một chuyến. Đôi môi của em bây giờ trông có chút nhợt nhạt, đợi chút nữa nhớ đi đến phòng y tế. Tôi thật sự rất lo lắng cho em đó!”

Cô bày ra dáng vẻ vô cùng lo lắng, có điều chữ “đó” trong câu cuối cùng, trông có vẻ rất linh tính.

Những người khác cả kinh, Cố lão sư lại bắt đầu âm dương quái khí* rồi, quả nhiên cô cực kì bất mãn với hành vi ngủ trong phòng tập của Giang Thành.

*Âm dương quái khí: nghĩa đen là khí quái lạ trong trời đất, nghĩa bóng chỉ những người lời lẽ, cử chỉ quái đản, kỳ lạ hoặc lời nói, thái độ không chân thành, khiến người ta đoán không ra.

Giang Thành không lên tiếng, ngay cả một ánh mắt cậu ấy cũng không thèm nhìn, trực tiếp đứng dậy mở cửa rời đi.

“Cố lão sư, tính tình của Giang Thành chính là như vậy, đối với những người khác cậu ấy cũng đều như thế, không thích nói chuyện.”

Có học viên sợ cô xấu hổ, ngay lập tức lên tiếng xoa dịu.

“Tôi hiểu, cậu ấy nên tham gia tổ diễn bộ phim 《 hoa viên ngọt ngào 》, nam chính phim thần tượng có ba yếu tố đẹp trai, thích ngủ, tính khí nóng nảy, cậu ấy trúng hết, trực tiếp mang tính cách của bản thân mình diễn lại là được. Đáng tiếc thật đấy!” Cố Tư Ngữ khẽ thở dài một hơi, giống như cô thật sự cảm thấy tiếc thay cho cậu ấy.

Cố Tư Ngữ gần như ngâm mình trong tổ Tùy Đường, cô yêu cầu các nhân viên công tác khuếch đại loa âm thanh, để cho các học viên luyện tập lại từ đầu.

“Vu Tư Nguyên, em thật sự rất đáng yêu nha, vừa rồi em đang nhảy bài ca đáng yêu có phải không? Một cộng một bằng với một bạn nhỏ đáng yêu, hai cộng hai bằng một bạn nhỏ đáng yêu. Sao thân thể của em có thể mềm mại như vậy? Trái tim tôi sắp nhìn đến tan chảy luôn rồi!”

“Lư Chinh, em và Vu Tư Nguyên cùng ở trong một nhóm nhạc thần tượng có phải không? Tinh thần đoàn đội tốt thật đấy, cùng với kẻ thù lấy mạng nhau mà cũng không dám ra tay quá nặng, cậu đánh tôi một cái tôi vỗ lại cậu một cái, thật giống mấy bạn nhỏ chơi cùng nhau ở trong trường mẫu giáo nha!”

“Võ Thành ơi Võ Thành, họ của em là Võ trong dũng mãnh oai hùng, chứ không phải mấy cái vô* kia, phía sau vẫn còn có cảnh của em, đừng tưởng không quay đến mình thì bắt đầu thả lỏng. Đây là trận đối chiến của các anh hùng chứ không phải của mấy ông già đánh quyền trong công viên!”

*Vô và võ đồng âm trong tiếng trung.

“Ai da da, tổ chương trình có phải không cho các em ăn cơm hay không, sao mặt mày có thể ủ rũ như vậy? Âm thanh lớn hơn một chút, khí thế mạnh hơn một chút, để cho tôi thấy khí khái anh hùng của các em đi nào!”

“Tần Phong, em cao to như vậy, vung đao cũng không nỡ dùng sức, em muốn giữ sức đợi lát nữa ăn dưa hấu à?”

Ban đầu các học viên vẫn không hề có chút nhiệt tình nào, nhưng giọng nói chế nhạo của Cố Tư Ngữ cứ theo đó mà đến, điều này làm cho bọn họ mỗi lần nói xong lời thoại, trong lòng đều sẽ căng thẳng, bởi vì ngay sau đó chính là sự châm chọc khıêυ khí©h của Cố lão sư.

Nhưng những lời này lại cố tình không phải do cô tức giận đùng đùng mắng ra, mà cô nhẹ nhàng nhỏ giọng, thoạt nghe như một thục nữ đang mở tiệc trà, nhưng chờ đến khi nghe rõ nội dung bên trong, người bị nói không ai không mặt đỏ tía tai, bọn họ hận không thể tìm một khe hở để chui vào, xấu hổ không thôi.

Cô không dùng hành động, nhưng mà kiểu trào phúng quái gở này lại vô cùng thích hợp với bọn họ, cho dù người có tệ hại thế nào đi nữa, khi bị nói trước mặt nhiều người như vậy, hơn nữa còn dùng đến cả loa khuếch đại âm thanh thì cũng sẽ căng da lên không dám quá thả lỏng.

“Các em tiếp tục cố gắng nha, ngày mai tôi lại tới nữa, nếu như các em vẫn không nghiêm túc tôi sẽ gọi những học viên khác đến xem các em, những học viên khác âm thầm gọi các em là tổ bị diệt toàn quân, tôi cảm thấy không phù hợp chút nào, nên đổi tên thành tổ meo meo meo, mỗi lần cầm kiếm giương cung đối nghịch với nhau đều giống như đang đánh võ mèo vậy.”

Cô ho nhẹ một tiếng, cuối cùng cũng thả cái loa xuống, tạm thời bỏ qua cho bọn họ.

Chờ đến lúc Cố Tư Ngữ rời khỏi phòng tập của tổ Tùy Đường, nhìn lại không khí tiêu cực lúc trước, bất kể diễn xuất như thế nào, ít nhất bây giờ đã khiến cho người ta cảm thấy khẩn trương cùng nôn nóng, trực tiếp cải thiện hơn được một bậc.

Cô lại đi đến tổ Hồng Lâu thị sát một chút, quả nhiên sau khi đàn áp mấy học viên cứ dậm chân cáu gắt của tổ này xong, liền bắt đầu phát huy ưu thế, diễn xuất cũng ra hình ra thù hơn, thoạt nhìn thì vô cùng thích mắt.

Mà đúng như các học viên khác nói, diễn xuất của Giang Thành rất đáng khen ngợi.

Rõ ràng bản thân cậu ấy thuộc hình mẫu cool ngầu lạnh lùng, chẳng có chút liên quan nào đến Giả Bảo Ngọc, nhưng cậu ấy rất nhanh đã tiến vào trạng thái, hay cho một di hồng công tử “cố chấp đa tình, chỉ cần cười lên liền khiến cho thiên nhiên như có thêm vài phần phong vận*.”

*Phong vận: Chỉ vẻ đẹp thanh tao trong dáng dấp cử chỉ bên ngoài.

Cho dù Cố Tư Ngữ có ấn tượng ban đầu rất kém với cậu ấy, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, cậu ấy thật sự là người sinh ra để ăn bát cơm này.

Cậu ấy còn trẻ như vậy, mới mười tám tuổi mà thôi, vừa tiến vào năm nhất khoa điện ảnh của đại học chính quy, lại có thể diễn ra bộ dáng cố chấp đa tình như thật này.

“Đoạn vừa rồi không có khuyết điểm gì lớn, vẫn là câu nói kia, lúc đầu biểu diễn nếu không diễn ra được phong cách của chính mình, thì hãy bắt đầu từ việc mô phỏng lại. Hồng Lâu Mộng phiên bản tám mươi bảy sở dĩ trở thành tác phẩm kinh điển, bởi vì nó quá ưu tú, mà các em là người mới, thậm chí đa số mọi người lần đầu tiên lên hình vẫn dựa vào tiết mục này, rất khó vượt qua người đi trước, không bằng bắt đầu từ việc mô phỏng lại diễn xuất của bọn họ.”

“Về phần những lỗi nhỏ thì vẫn có, tôi sẽ nói một chút.”

Sau khi diễn xong hết một lượt, Cố Tư Ngữ bắt đầu lần lượt điểm danh và nói về vấn đề của họ.

Vốn dĩ còn có người lơ đễnh không tập trung, nhưng sau khi nghe cô chỉ ra vấn đề của mỗi người một cách chính xác thì tất cả mọi người đều nghiêm túc lắng nghe.

“Về phần Giang Thành, những chỗ khác của em đều diễn không tệ, nhưng chỉ có một điểm duy nhất, đó là cảnh lần đầu gặp gỡ của Bảo Đại, lúc hai người nhìn vào mắt nhau, ánh mắt của em lúc đó vẫn có chút không đúng lắm, chính là loại cảm giác tuy rằng mới gặp nhưng dường như đã từng quen biết từ lâu, ở em lại thiếu đi chút kinh diễm vui mừng. Ánh mắt của Ôn Lê trong đoạn diễn này cũng có chút vấn đề, tôi cảm thấy lúc đấy em đã thoát vai rồi, không giống như lúc Lâm Muội muội nhìn thấy Giả Bảo Ngọc, mà giống với Ôn Lê đang nhìn Giang Thành hơn, Giang Thành đáng sợ đến vậy hay sao? Làm em không nhịn được mà phải rụt lại phía sau.”

Khi Cố Tư Ngữ nói đến đoạn sau, cô còn bắt đầu đùa giỡn làm cho mọi người không kìm được mà cười khẽ thành tiếng.

Ôn Lê cũng ngại ngùng gật đầu, nhẹ giọng nói: “Vâng, Cố lão sư, em sẽ luyện tập thêm nữa.”

“Giang Thành đâu? Em có ý kiến gì không?”

Thanh niên vẫn luôn không có trao đổi ánh mắt với cô một lần nào, cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn vào mắt của Cố Tư Ngữ, ánh mắt rất lạnh nhạt.

Cố Tư Ngữ là diễn viên, cho nên cô rất mẫn cảm với ánh mắt của người khác. Trong nháy mắt cô nhận ra được, ánh mắt của cậu ấy lúc nhìn về phía mình lại càng lạnh lùng hơn khi nhìn những người khác, cho dù cậu ấy không có biểu hiện rõ ràng ra ngoài, nhưng cô cũng có thể hiểu được là cậu ấy ghét cô.

Nguyên chủ và Giang Thành có ân oán cũ gì hay sao?

“Tôi không đồng ý với những gì Cố lão sư nói.”

Cố Tư Ngữ đợi cả nửa ngày, cậu ấy chỉ nói đúng một câu như vậy, sau đó chẳng nói thêm gì nữa, quả thực khiến người ta tức chết.

Được thôi, đây tuyệt đối là có thù oán, nếu không cậu ấy cũng sẽ không tức giận như vậy.

“Em ra đây, chúng ta nói chuyện một chút.” Cố Tư Ngữ trực tiếp gọi cậu ấy ra khỏi phòng tập, còn đặc biệt bảo quay phim không cần đi theo.

Với tính cách trẻ trung bồng bột này của Giang Thành, e rằng lời nói ra sẽ không dễ nghe chút nào, cộng thêm vấn đề về danh tiếng, lỡ như lúc chương trình phát sóng dẫn đến ảnh hưởng gì đó không tốt, vậy thì không ổn chút nào, nhiều thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.

Nói chuyện riêng là để đồng thời bảo vệ hai người bọn họ.

“Lúc Bảo Ngọc nhìn thấy Lâm muội muội, đoạn này miêu tả rất kinh điển, tất cả đều là lời khen ngợi của Đại Ngọc, đủ để thấy lần đầu tiên hắn đã có chút cảm giác kinh diễm. Sau đó lại nói “Muội muội này ta đã từng gặp qua”, càng có ý như đã từng quen biết, có một muội muội như vậy đi tới bên cạnh, hắn tất nhiên sẽ vui mừng, mà ánh mắt của em đích thực còn thiếu chút gì đó, tôi nói không đúng ở chỗ nào?”

Không có máy quay ở bên cạnh, Cố Tư Ngữ dứt khoát không giả bộ ngây thơ như ngày thường nữa, ngữ khí của cô trực tiếp trở nên cường ngạnh, có vài phần hùng hổ bức người.

Giang Thành quét mắt nhìn lướt qua cô một cái, nói đến cũng thần kỳ, ánh mắt nhìn người của cậu nhóc này làm cho cô có cảm giác rất không thoải mái, giống như đang xem xét cân nhắc toàn thân cô một hồi vậy.

“Cô nói đúng, nhưng tôi không đồng ý với cô.”

Cố Tư Ngữ nghiến răng, rất tốt, đây chính là đang muốn giở trò vô lại.

“Em có cao kiến gì? Người quang minh chính đại không nói mấy lời mờ ám, không phiền thì em cứ nói thẳng.”

Giang Thành mím môi, cậu ấy chậm rãi nói: “Tôi hy vọng Cố lão sư đừng quá mức chú ý đến tôi!”

Cố Tư Ngữ nhịn xuống ý định muốn trợn mắt, cô tức giận hỏi: “Cái gì gọi là quá mức chú ý đến em? Tôi không hiểu, tôi đối với bất kỳ học viên nào cũng đều rất quan tâm, em cũng không cần quá tự luyến.”

Thanh niên trước mắt lại tỉ mỉ mà nhìn cô, bỗng nhiên cười châm chọc: “Xem ra Cố lão sư thực sự đã quên lúc trước cô đối với tôi như thế nào rồi?”

Trong lòng của Cố Tư Ngữ giật mình, rốt cuộc nguyên chủ đã làm cái gì, bây giờ lại muốn để cho cô đội nồi*?

*Đội nồi: Nhận thay tội của người khác, bị đổ vỏ, vu khống, cũng có nghĩa tương đương với “đổ vỏ”.