Chương 7: Cố vấn dũng mãnh

Lộ Văn Văn đang nhất thời mừng thầm trong lòng, cảnh khóc của Phùng Chân Nhiên cực kỳ nát, quả nhiên nhân vật Lâm đại Ngọc này vẫn sẽ thuộc về tay của cô ta.

Phân cảnh này thật ra rất ngắn gọn, cho dù là trong phim truyền hình, cũng chỉ xuất hiện vài cảnh quay mà thôi.

Đầu tiên là Đại Ngọc một tay chống cằm, ngẩn ngơ ngồi ở chỗ đó, hốc mắt đỏ bừng, sau đó có một đoạn giọng nam tự thuật, đó là lời dặn dò của Lâm Như Hải đối với nàng ấy, đáy lòng nàng ấy tràn ngập sự bi thương, nước mắt lăn xuống.

Lúc Tuyết Nhạn đưa thuốc tới, Lâm Đại Ngọc đang nằm sấp trên bàn khóc thút thít.

Nếu như nắm bắt được cảm xúc của nhân vật, chỉ cần hai ba phút là có thể diễn xong.

Lộ Văn Văn xung phong là người đầu tiên biểu diễn, Cố Tư Ngữ đích thân giúp cô ta đọc lời dẫn.

Đợi đến khi cô ta nằm sấp trên bàn khóc nức nở, liền nghe thấy một tiếng thở dài, Cố Tư Ngữ gõ bàn cắt ngang tiếng khóc của cô ta.

“Cũng được, khóc cũng khá đẹp đấy.”

Cố Tư Ngữ trầm mặc một lát, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười nhạt, nhẹ giọng nói một câu.

Lộ Văn Văn ngay lập tức vui vẻ ra mặt, cô ta rất lễ phép mà nói cảm ơn: “Cám ơn Cố lão sư, cô nói như vậy, em yên tâm hơn một chút rồi.”

“Haizz.” Cố Tư Ngữ lại thở dài một tiếng, lúc này ý cười trên mặt của cô đã hoàn toàn biến mất, ngược lại cô nhíu chặt chân mày.

“Bạn học Văn Văn, em thật sự không nghe ra, lời nói vừa rồi của tôi thật ra là lời khách sáo hay sao? Hơn nữa ngữ khí vô cùng miễn cưỡng.”

“A——” Trong nháy mắt Lộ Văn Văn trở nên rất khẩn trương.

Ngón tay của Cố Tư Ngữ gõ lên mặt bàn, cô làm ra dáng vẻ có chút bất an cùng do dự.

“A, phiền quá đi, tôi nói thật thì nghe có vẻ bản thân rất khắc nghiệt, nhưng tôi không nói thật các em lại không hiểu được ý của tôi. Bạn học Văn Văn, những gì tôi sắp nói sau đây sẽ tương đối thẳng thắn, em nghe xong thì ngàn vạn lần đừng có áp lực nhé?” Cô nhăn mặt, nhìn dáng vẻ trông có chút khả ái đáng yêu.

Cho dù biết tiếp theo mình sẽ phải nghe lời phê bình của lão sư, nhưng Lộ Văn Văn cũng không có cách nào tức giận được, thậm chí ở sâu trong đáy lòng của cô ta còn cảm thấy có chút áy náy, đều trách mình không tốt, còn làm cho Cố lão sư phí tâm lo lắng.

Khó trách Cố Tư Ngữ có thể dựa vào một nhân vật mà nổi tiếng, cô thật sự là tiểu yêu tinh đệ nhất trong nước, có một số động tác mà những người khác làm ra vô cùng giả tạo kệch cỡm, nhưng rơi vào trên người cô, quả thực hồn nhiên thánh thiện.

“Được, Cố lão sư, xin cô cứ nói, em chịu đựng được.”

“Em diễn tệ thật đấy!” Cố Tư Ngữ không đợi được mà vội vàng lên tiếng: “Sao em có thể diễn tệ như vậy, em đã luyện tập trong mấy ngày rồi? Lâm muội muội diễn tổng cộng có ba cảnh, kết quả em diễn cảnh đầu tiên đã không đạt yêu cầu, em luyện tập kiểu gì vậy?”

“Sau khi người kể chuyện nói đến câu “Nàng không cần nhớ thương ta, đi đi”, sau đó thở dài một hơi, nước mắt của Lâm Đại Ngọc trong nháy mắt lăn xuống. Mà ngay từ lúc đầu em đã nước mắt lưng tròng, khóc đẹp thì đẹp đấy, nhưng khi tôi đổi sang phần dẫn truyện khác cũng vẫn là một cảnh như vậy, cảm xúc không có chút thay đổi nào.”

Cô trực tiếp chỉ ra điểm yếu của cô ta, tập phim gốc cô đã xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, lúc trước khi báo cáo diễn xuất ở đại học, cô đã diễn qua vai Lâm Đại Ngọc một lần, đối với những điểm quan trọng trong cảnh này cô đều nhớ rất rõ ràng.

“Cố lão sư, chuyện này thật sự có chút làm khó người khác, nguyên bản tất cả đều là diễn viên gạo cội, diễn xuất vô cùng lợi hại, hiện tại người có thể diễn được như vậy rất ít…”

Lộ Văn Văn có chút không phục, cô ta ngay lập tức mở miệng phản bác, nhưng cũng bởi vì thực lực không đủ dẫn đến việc cô ta cảm thấy vô cùng chột dạ, giọng nói càng lúc càng nhỏ, gần như không còn nghe rõ nữa.

“Yêu cầu này có quá đáng hay sao? Nói đến chữ nào thì tự động rơi nước mắt, thậm chí là rơi nước mắt ở một mắt, hay là hai mắt đồng thời rơi nước mắt, đều thuộc phạm vi bình thường mà thôi.”

“Em đừng có tỏ ra không tin, lấy tôi làm ví dụ, trong mắt mọi người, tôi chính là người chuyên diễn kịch thần tượng, diễn xuất không tính là tệ, nhưng cũng không tính là đặc biệt tốt. Loại yêu cầu rơi nước mắt này, tôi đã có thể làm khi tôi còn đang học đại học.”

“Lần này đổi lại em đến đọc lời dẫn, tôi sẽ diễn một lần.” Cố Tư Ngữ thấy cô ta không tin, nên cô đành phải tự mình ra trận.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lại đây, trên thực tế khi ghi hình chương trình, chủ yếu là bọn họ nhìn thấy cố Tư Ngữ ra vẻ khí thế, nhưng tự mình diễn xuất thì cô còn chưa thể hiện qua, đây coi như là lần đầu tiên bọn họ xem cô diễn ở khoảng cách gần như vậy.

“Tôi bắt đầu đây.” Cô phất tay một cái, ngay cả việc lấy cảm xúc cũng không cần.

Ngay từ giây phút giọng nói của cô vang lên, cô đã bày ra động tác kinh điển của Lâm muội muội, một tay chống cằm, thoáng xuất thần giống như đang ngẩn người, nhưng đôi mắt đỏ bừng đã nói lên tâm tình không bình tĩnh của cô lúc này.

Lộ Văn Văn đọc lời dẫn, tất cả mọi người có mặt trong phòng tập đều nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Cố Tư Ngữ.

Thật ra thì Lộ Văn Văn đọc lời thoại cũng không bằng Cố Tư Ngữ, ngữ khí nói chuyện lúc tạm dừng cũng không tìm được quy luật. Dưới tình huống bất lợi này, sau khi đọc xong câu nói kia, nước mắt của Cố Tư Ngữ liền rơi xuống.

Sau đó hết thảy đều vô cùng thuận lợi.

Chỉ ngắn ngủi trong vòng ba phút, Cố Tư Ngữ đã chứng minh khả năng diễn xuất của bản thân.

Không chỉ là thời điểm rơi nước mắt, bao gồm cả dáng người cùng thần thái, thậm chí là những động tác rất nhỏ như nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, so với phần trình diễn của Lộ Văn Văn đều cực kỳ khác biệt.

Phong cách cổ xưa, khí chất nổi bật, vừa nhìn đã biết là một cô gái cực kỳ tài tình.

Mười Lộ Văn Văn cũng không bằng cô.

Trong lòng mọi người, bản tám mươi bảy của 《 Hồng Lâu Mộng 》nghiễm nhiên có chút được thần thánh hóa lên, không dám so sánh với diễn viên Trần Hiểu Húc thủ vai Đại Ngọc trong nguyên tác, nhưng tất cả mọi người ở đây đều phải thừa nhận rằng, Cố Tư Ngữ diễn ra vài phần phong vận* trong đó.

*Phong vận: Chỉ vẻ đẹp thanh tao trong dáng dấp cử chỉ bên ngoài.

“Phùng Chân Nhiên, đến lượt em.” Cô vừa quay đầu lại, đã lộ ra khuôn mặt tươi cười ngọt ngào: “Vừa rồi tôi đã nói qua những trọng điểm, em nhất định phải cố lên!”

Mọi người líu lưỡi, cô nhập vai và thoát vai cũng thật sự rất nhanh.

“Thôi ạ, Cố lão sư, em không xứng diễn vai Lâm muội muội.” Phùng Chân Nhiên ngay lập tức nhận thua.

Vốn dĩ cảnh khóc của cô ta đã rất dở tệ, lại có phần thị phạm như châu như ngọc của Cố Tư Ngữ ở phía trước, cô ta cũng không dám lỗ mãng, xông lên làm nền cho người ta.

“Còn có ai khác muốn thử một chút hay không?” Cố Tư Ngữ ngay lập tức lên tiếng động viên: “Không sao đâu, mọi người còn rất trẻ nên hãy dũng cảm thử sức, cơ hội này rất hiếm có nha, lúc tôi bắt đầu diễn xuất, cũng không có đãi ngộ như vậy đâu.”

“Tại sao lại không có ai giơ tay? Khi tôi không đến, tất cả mọi người đều vô cùng nhiệt tình cơ mà, sao bây giờ lại trở nên yên tĩnh như vậy. Tôi thấy rất đau lòng đó! Như vậy đi, vì không để cho các bạn lưu lại sự tiếc nuối, mỗi người đều thử một lần phân cảnh này đi, dù sao cũng không chậm trễ bao lâu, lỡ như được chọn diễn một lần Lâm Đại Ngọc thì sao, cuộc đời không còn gì để tiếc nuối nữa!”

Đối với đề nghị của cô, không ai từ chối, thậm chí tất cả mọi người còn rất háo hức muốn được thử sức.

Đúng như Cố Tư Ngữ nói, có thể diễn hay không là một chuyện, nhưng nếu như không cố gắng tranh giành một phen, sau này sẽ hối hận.

Chờ tất cả mọi người đều biểu diễn xong, cô mới vỗ vỗ tay.

“Được rồi, tôi nghĩ tất cả mọi người đều nhìn thấy khả năng diễn xuất của nhau rồi, đây là một vở kịch quần chúng, cho dù Lâm muội muội là nữ chính của cả bộ phim, nhưng trong một đoạn ngắn này, mỗi người đều là nhân vật chính, đều có chỗ để cho mọi người phát huy. Huống hồ vai phụ cũng có thể xuất sắc, mọi người là một chỉnh thể, hy vọng các em có trách nhiệm với tất cả mọi người, lựa chọn ra Lâm Đại Ngọc ở trong lòng các bạn.”

“Bỏ phiếu đi.”

Cô để cho tất cả mọi người cùng nhau diễn hết một lần, sau đó mới đưa ra quyết định, lúc này ngược lại không còn cãi vã nữa.

Cuối cùng Lộ Văn Văn cũng không thể bảo vệ được vai diễn này, mà rơi vào đầu của một cô bé tên là Ôn Lê.

“Cố lên nhé.”

Cố Tư Ngữ cổ vũ một câu, tình hình đã trở nên hài hòa hơn, cảnh tượng vốn ồn ào giờ đã biến mất, mười hai nữ học viên ngồi vây quanh nhau, có người thương lượng thay đổi vai diễn, tiện thể trao đổi màn biểu diễn mà bản thân tâm đắc.

“Nói nửa ngày như vậy, Giả Bảo Ngọc đi đâu rồi?” Cố Tư Ngữ hỏi ra vấn đề mấu chốt.

Ngay từ đầu cô đã phát hiện, cành lá xanh duy nhất trong bụi vạn hoa lại không có mặt ở đây, chẳng qua lúc ấy cô nóng lòng muốn giải quyết chuyện cãi vã, cho nên không lập tức đặt câu hỏi.

“À, Giang Thành đang ở bên tổ 《 Tùy Đường 》 cách vách, để cho chúng em giải quyết xong rồi sẽ đi tìm cậu ấy.”

“Cố lão sư, diễn xuất của Giang Thành rất tốt, lúc chúng em luyện tập, những người khác ít nhiều cũng đều xảy ra vấn đề, chỉ có cậu ấy chưa bao giờ phạm phải sai lầm, thật sự là báu vật từ trên trời rơi xuống.”

“Đúng vậy, diễn xuất của cậu ấy siêu tốt, em và cậu ấy học cùng một trường, em còn là đàn chị của cậu ấy, nhưng diễn xuất của cậu ấy tốt hơn em nhiều. Các thầy cô giáo trong lớp chuyên ngành đều nói cậu ấy là một học sinh rất có thiên phú, sinh ra để kiếm cơm bằng nghề diễn viên này.”

Cố Tư Ngữ nhất thời không nói nên lời, cô còn chưa gặp qua người tên Giang Thành này, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy cậu ấy khẳng định có thể diễn tốt vai Giả Bảo Ngọc.

Ít nhất thì cũng phải có lí do để cho những nữ sinh này khen ngợi cậu ấy nhiều như vậy.

Khi cô vội vã chạy đến phòng tập bên cạnh, cô chỉ thấy một nhóm người đang diễn tập.

Mọi người thấy cô đi vào, nhao nhao chào hỏi, Cố Tư Ngữ xua xua tay: “Mọi người tiếp tục đi.”

Mọi người tiếp tục diễn tập, bộ phim 《 Tùy Đường 》này nói về thời kỳ Tùy Đường, triều đại thay đổi, một đám anh hùng hảo hán tập hợp lại xây dựng lên một triều đại mới, vốn là vở kịch có tình tiết vô cùng hào hùng, nhưng lại bị bọn họ diễn trở thành nhẹ nhàng như bông.

Cố Tư Ngữ đã có chút nhìn không nổi nữa, chín nam sinh trẻ tuổi tụ tập cùng một chỗ, diễn rất nghiêm túc, nhưng hiệu quả lại cực kỳ tồi tệ.

Thậm chí còn có phần đối thoại lúc đánh nhau, vậy mà bọn họ lại nói nhẹ giọng như đang thì thầm, khí lực có lẽ chỉ cách được một ngón tay, đừng nói đến cảm giác khẩn trương căng thẳng, cô còn hoài nghi mọi người đến đây để uống trà chiều, mới có thể nhàn nhã như vậy.

Cô nhẫn nại xem đến cuối cùng, sau khi màn biểu diễn kết thúc, tất cả các học viên ở đây đều cúi đầu không hé răng nửa lời, hiển nhiên cũng biết mình diễn kém, ngay cả việc mời giáo viên đánh giá bọn họ cũng không dám.

Bầu không khí trong phòng tập ngay lập tức rơi vào trạng thái yên tĩnh quỷ dị.

Cố Tư Ngữ cắn môi dưới, khẽ nhíu mày, bày ra dáng vẻ rầu rĩ.

Cô thật sự rất sầu, hiện tại so sánh ra mới thấy, các em gái của nhóm Hồng Lâu quả thực là thiên sứ mới đúng?

Vì nhân vật mà cãi nhau, cho dù thoạt nhìn rất giống như đang điên cuồng chửi bới, ảnh hưởng không tốt, nhưng bọn họ vẫn rất nhiệt tình, có thể cảm giác rõ ràng bọn họ đều có một tinh thần cạnh tranh vô cùng mạnh mẽ.

Sức mạnh này sẽ thúc đẩy họ không ngừng tiến về phía trước, cho dù sau này có thể phải tranh chấp với nhau, nhưng chỉ cần Cố Tư Ngữ thỉnh thoảng đè ép xuống, tuyệt đối có thể nộp lên một tác phẩm không tồi.

Lại nhìn tổ Tùy Đường bên này, quả thực tồi tệ rách nát, thoạt nhìn vui vẻ hòa thuận, thực ra chính là một vũng nước tù không chút gợn sóng.

Cái này mới gọi là đáng sợ, ngay cả tư tưởng muốn thắng cũng không có, trực tiếp nhận thua, ngay cả tâm tư cố gắng một phen cũng không có, bọn họ chỉ là thuần túy gϊếŧ thời gian mà thôi.

Cô cũng không thể chèn ép giống như tổ Hồng Lâu, bản thân bọn họ vốn dĩ cũng đã bất cần bất chấp tất cả rồi, cô lại còn chèn ép nữa, rất có thể sẽ phế đi cả tổ diễn.

Cố Tư Ngữ không kiềm chế được mà cắn răng, cô ghét nhất loại trạng thái này, đến bản thân còn tự bỏ cuộc không chịu nỗ lực thì không đáng được cứu rỗi, thế nhưng cô lại là cố vấn của tổ này, thật sự không thể cứ vậy mà buông tay mặc kệ bọn họ.

Thấy lão sư nãy giờ vẫn không nói một lời nào, mọi người nhịn không được mà ngẩng đầu lên lặng lẽ nhìn thoáng qua một cái, bọn họ ngay lập tức bị dọa cho giật nảy mình.

Hốc mắt của Cố Tư Ngữ đỏ bừng lên, nước mắt lưng tròng hiển nhiên là sắp khóc đến nơi rồi.

“Cố lão sư, cô làm sao vậy?”

“Tôi nhìn thấy các cậu như vậy, liền nhớ tới chính mình, thật sự rất buồn.”

“Các cậu yên tâm, cái khó của các cậu tôi đều hiểu, bị người ta coi như vật hi sinh, không được mọi người coi trọng, thậm chí bị rất nhiều người lén lút chê cười chúng ta…”

Cô vừa nói vừa rút khăn giấy ra, nhẹ nhàng chấm chấm nơi khóe mắt, bộ dạng như vô cùng đồng cảm.

Có mấy học viên không biết là bị cảm xúc của cô lây nhiễm, hay là thật sự cảm thấy ủy khuất mà hốc mắt cũng đỏ lên theo, bầu không khí trong phòng càng thêm nặng nề.

“Ai.” Cô đứng dậy đi đến trước mặt những học viên đã khóc đỏ cả mắt, đưa khăn giấy cho bọn họ.

“Các cậu còn trẻ, vừa mới cảm nhận được một chút ấm lạnh của nhân tình thế thái*, trong lòng chỉ sợ khó có thể tiếp nhận, những điều này năm đó khi tôi diễn vai quần chúng đều đã trải qua. Lần đầu tiên tôi đi diễn là trong thời tiết nóng bức vào tháng tám, diễn một vai thi thể không được phép nhúc nhích, vừa nằm xuống đã hơn nửa ngày, tiền thanh toán của ngày hôm đó còn chưa đủ để tôi mua kem chống nắng, thật sự là đi đóng phim mà lỗ vốn.”

*Nhân tình thế thái: Lòng người, thói đời và tầng nền đạo đức, luân lý của xã hội.

“Lúc ấy tôi vừa đi vào ký túc xá vừa khóc rống lên, thề sẽ không bao giờ đi diễn nữa, ngày hôm sau tôi vẫn ngoan ngoãn ngồi xổm ở góc tường quay tiếp tục tìm việc làm kiếm sống. Lúc đó tôi không biết gì cả, mà bây giờ thì——”

Cô còn chưa dứt lời, bỗng nhiên lại rút thanh đạo cụ trường đao từ trong tay của một học viên ra, đầu tiên dùng sức ném lên trên, nâng một chân quét qua, sau đó tiếp lấy trường đao chạy về phía trước vài bước, cầm đao lộn người trên không trung, sau đó liền nghiêm túc chơi đùa với thanh đao.

Đạo cụ trường đao có chất liệu rất mỏng, vung lên liền phát ra tạp âm “ào ào”, nhưng lại vừa vặn đánh nhịp cho cô.

Động tác của cô vừa sạch sẽ lưu loát, lại mang theo từng trận tiếng gió, không còn giọng nói ngọt ngào như lúc cô nói chuyện bình thường, ngược lại mang theo một khí thế chính trực, tư thế oai hùng hiên ngang, phảng phất như cô đã hóa thân thành một vị nữ hiệp chân chính, mang theo một thanh trường đao đi khắp thiên hạ.

Cố Tư Ngữ đột nhiên làm như vậy, không chỉ khiến cho các học viên kinh ngạc đến ngây người mà ngay cả Lý Lỵ đang vây xem cũng sợ ngây người.

Chị Cố có còn có một mặt như vậy hả?

Không phải ngày nào cũng chỉ biết ríu rít, lải nhải thôi hay sao? Từ khi nào lại trở nên dũng mãnh như vậy?