Chương 30

Phó Dư thẹn thùng cọ lại, mềm mại nói: "Vâng."

"Đúng rồi, hôm nay còn phải đưa Niên Niên đi truyền." Sở Dung ôm theo Phó Dư ngồi dậy: "Tiểu Ngư có muốn đi cùng không nào?"

"Muốn ạ." Phó Dư nói không chút do dự.

Sở Dung làm động tác OK và nói với Phó Niên đang lắp mô hình cách đó không xa: "Niên Niên, còn bao lâu nữa con mới lắp xong mô hình?"

Phó Niên đặt mô hình trong tay xuống, đứng dậy nói: "Xong rồi."

"Vậy lên thay quần áo rồi chúng ta ra ngoài." Sở Dung bế Phó Dư đi vào thang máy, Phó Niên bình thản đi sau lưng cô. Tạm thời quần áo mới của hai anh em được đặt trong phòng quần áo của Sở Dung.

Phó Như Hối cho Sở Dung một tấm thẻ không giới hạn. Trước kia nguyên chủ đã hoang phí rất nhiều tiền vào những món đồ xa xỉ, sau khi Sở Dung tiếp nhận thì không dám tiếp tục tiêu sài tiền của Phó Như Hối nữa, nhưng tiêu tiền cho con trai anh ta thì không tính là lãng phí nên khi mua đồ cho Phó Niên và Phó Dư, Sở Dung đều bảo người ta lấy những thứ tốt nhất và đắt nhất.

Cô vào phòng quần áo thay đồ, nhường lại không gian phòng ngủ cho hai đứa nhỏ.

"Anh ơi em muốn mẹ mặc giúp em." Phó Dư ôm bộ quần áo nhỏ của mình, chớp mắt nhìn Phó Niên đang định giúp bé thay quần áo.

Động tác của Phó Niên dừng lại: "Ừ."

"Anh hai cứ thay quần áo của mình trước đi, không cần lo cho em." Phó Dư ngồi trên thảm mềm chờ Sở Dung từ phòng thay đồ ra.

Phó Niên mấp máy môi, yên lặng tự thay áo phông cộc tay và quần đùi.

Khi Sở Dung thay quần áo xong đi ra, một bánh bao nhỏ đã dính chặt lấy bắp chân cô: "Mẹ ơi mẹ giúp con thay quần áo được không?"

Sở Dung không chịu nổi sự nũng nịu của cậu nhóc đáng yêu này, cười nói: "Đương nhiên là được rồi."

Phó Dư ngoan ngoãn phối hợp với động tác của Sở Dung.

Phó Niên đứng bên cạnh nhìn khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc của Phó Dư. Khi Phó Dư mới sinh ra chưa được bao lâu thì ba mẹ cậu qua đời, so với cậu, Phó Dư mới là người chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm của mẹ.

Có lẽ bây giờ Sở Dung đã làm cho Phó Dư cảm nhận được điều đó.

Có vẻ như Phó Dư cũng mơ hồ cảm nhận được sự khác biệt của Sở Dung.

Phó Dư khác với Phó Niên, cho dù bị Sở Dung đánh hết lần này đến lần khác, cũng không dập tắt được mong đợi trong lòng bé.

Bé vẫn luôn mong có một người mẹ yêu thương mình.

Giống như những câu chuyện cổ tích tốt đẹp mà Phó Niên kể cho Phó Dư nghe, Phó Dư tin rằng đằng sau sự thống khổ là hạnh phúc ngọt ngào, tất cả mọi chuyện đều có một kết thúc có hậu.

Bé vui vẻ chấp nhận Sở Dung hiện tại, giống như trong mỗi câu chuyện cổ tích đều có một nàng tiên đến cứu vớt cô bé tội nghiệp. Phó Dư tin người mẹ bây giờ của mình là do cô tiên biến thành.

Cuối cùng bé cũng có một người để làm nũng.

Người lái xe ban ngày tên là Lý Chí Triệu, anh ta trẻ tuổi hơn Vương Thuấn Hoa, tuy thiếu đi sự chín chắn, nhưng trông có vẻ nhanh nhẹn hơn.

Sở Dung đưa Phó Niên đến gặp bác sĩ trước. Bác sĩ đo nhiệt độ cho cậu và nói cậu đã hạ hốt nên không cần phải truyền dịch nữa, chỉ cần uống thêm hai liều thuốc là khỏi.

Không cần phải truyền nữa khiến cả Sở Dung và Phó Niên đều vui, dù sao cũng không có đứa bé nào muốn bị kim tiêm đâm mấy tiếng đồng hồ.

"Không cần truyền nữa nên tối nay mẹ dẫn hai đứa đi ăn nhà hàng nhé?"

Hôm nay Sở Dung vừa mới ký hợp đồng, cuối tuần sau là có thể kiếm được 500 vạn, nên cô định chiêu đãi hai đứa nhỏ một bữa no nê.

Sở Dung nhắn tin cho thím Vân bảo bà ấy không cần nấu cơm tối.

"Tiểu Ngư và Niên Niên muốn ăn gì thì nói với mẹ nhé. Mẹ sẽ mua cho các con!" Sở Dung cầm tấm thẻ đen của Phó đại gia, nói rất hùng hồn.

Phó Niên không có gì đặc biệt muốn ăn, Phó Dư thì bảo ăn cái gì cũng được nên Sở Dung chủ động tìm một quán lẩu trông có vẻ ngon.