Chương 29

Tất cả mọi thứ đều khác thường kể từ lúc đó.

Sở Dung để yên cho cậu cắn, cho anh em cậu ăn cơm, tắm rửa, còn cho bọn họ ngủ trong phòng của cô.

Đêm đó, cậu được một vòng tay ấm áp ôm suốt cả đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy Phó Dư nói cho cậu biết là Sở Dung đã đưa bọn họ đi bệnh viện.

Hóa ra cái ôm đó là của Sở Dung.

Phó Niên kinh ngạc nhưng cũng nằm trong dự đoán của cậu.

Bởi vì trong nhà ngoài Sở Dung ra, sẽ chẳng có ai dám đưa cậu đi bệnh viện.

Đến bản thân cậu cũng không dám tin, ngày hôm qua trong lúc mơ màng, người đầu tiên cậu nghĩ đến chính là Sở Dung.

Vì nếu cậu chết, Sở Dung nhất định sẽ bị ba cậu tra tấn đến chết.

Nhưng lại có một giọng nói vang lên: Sở Dung đã thay đổi, cô ấy không phải Sở Dung nhốt cậu vào gác xép, mà là Sở Dung đã đưa cậu ra khỏi đó.

Phó Niên từng đọc một câu chuyện cổ tích, trong truyện có một nàng tiên cung trăng nói rằng, có một số đứa trẻ không thể khỏe mạnh lớn lên, bọn chúng đến thế giới này để chuộc tội nên không có ba mẹ yêu thương.

Phó Niên không biết chuộc tội là gì, nhưng cậu mơ hồ cảm thấy sống trong đau khổ chính là chuộc tội, giống như cậu bây giờ.

Nhưng tại sao cậu phải chuộc tội chứ? Cậu không làm gì sai cả.

Chẳng lẽ cậu thực sự giống như lời ông bà nội nói? Vì cậu nên ba mẹ mới mất mạng trên biển?

Ba mẹ ruột đột ngột qua đời là lỗi của cậu.

Vì vậy nàng tiên cung trăng đã đổi cho cậu một cặp ba mẹ mới không yêu thương cậu.

Trong một đêm trăng rất tròn, Phó Niên từng thầm cầu nguyện với nàng tiên nhỏ: Nếu tôi không nên tồn tại trên thế giới này thì hãy để tôi chết trước khi bình minh lên, tôi không muốn tiếp tục chuộc tội nữa. Nếu vẫn để tôi sống thì xin hãy cho tôi một người mẹ thực sự.

Ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc như thường lệ.

Và điều ước của cậu đã trở thành hiện thực.

Sở Dung đồng ý lời mời của Trọng Xuân Hoà, ngay buổi trưa người bên phía Trọng Xuân Hoà liền mang hợp đồng đến.

Sau khi đọc xong các điều khoản trong hợp đồng, Sở Dung vung tay ký tên mình lên đó.

"Năm giờ sáng mai nhân viên của chương trình sẽ đến làm phiền mọi người, mong cô Sở chuẩn bị sẵn sàng." Người ký hợp đồng nhắc nhở trước khi rời đi.

"Năm giờ sáng?" Sở Dung cười gượng, tổ chương trình đến sớm vậy sao?

"Vâng. Cô Sở không cần phải dậy sớm thế đâu, chỉ cần mở cửa cho nhân viên vào là được. Chương trình của chúng tôi muốn ghi lại trạng thái tự nhiên nhất của mọi người nên ngày thường nhà cô thức dậy lúc nào thì ngày mai cứ dậy giờ đó."

Sở Dung thở phào nhẹ nhõm.

Hợp đồng có hai bản, người bên chương trình cầm một bản, Sở Dung giữ một bản.

Cô nằm trên sofa nhìn mức thù lao hứa hẹn trong hợp đồng, không khỏi cười ngây ngô.

Cả đời trước cô chưa từng thấy số tiền lớn như vậy. Quả nhiên kẻ có tiền lại càng biết cách kiếm tiền. Với thân phận phu nhân nhà giàu này, dù cô chỉ là một kẻ nghiệp dư mà vẫn có thể nhận được nhiều tiền thù lao như vậy từ chương trình.

Hai ngày nay sống trong căn biệt thự xa hoa của nhà họ Phó, nhưng Sở Dung không dám coi nơi này là nhà của mình vì trong lòng cô vẫn luôn có một dự cảm. Chờ đến lúc thích hợp cô sẽ rời đi.

Vì vậy Phó gia giàu có cũng chẳng liên quan gì tới cô, tiền tự mình làm ra mới là bền nhất.

"Mẹ ơi, mẹ đang xem cái gì thế?" Phó Dư bò lên sofa nằm bên cạnh Sở Dung, bắt chước cô nhìn chằm chằm vào bản hợp đồng giấy trắng mực đen.

Sở Dung ôm lấy bánh bao nhỏ chưa biết chữ này vào lòng, áp mặt mình lên mặt cậu bé và cọ hai cái. Đây là cây rụng tiền nhỏ của cô đó nha.

"Tiểu Ngư à, đợi mấy ngày nữa mẹ lấy được tiền sẽ mua đồ ăn ngon cho con nhé."

Phó Dư bị cọ mà cảm thấy nhột, không biết sao bỗng nhiên mẹ lại thích dính lấy bé. Tuy bé cũng rất thích nhưng vẫn xấu hổ lắm.