Chương 31

Ai mà chẳng thích ăn lẩu chứ.

Sở Dung đặt một phòng riêng, gọi rất nhiều loại thịt, thêm một ít rau củ. Sau đó cô đưa điện thoại cho Phó Niên, bảo cậu và Phó Dư muốn ăn gì thì tự chọn.

Phó Niên lắc đầu không cầm điện thoại.

"Ăn gì cũng được."

"Vậy mẹ gọi cho con thêm mấy phần tôm. Đúng rồi Niên Niên, con đã từng ăn tôm viên chưa?"

Phó Niên lắc đầu.

"Lát nữa ăn thử xem, nhất định con sẽ thích." Sở Dung cười tủm tỉm gọi thêm một đĩa tôm viên, nếu Phó Niên không thích thì cô sẽ ăn hai phần, hehe.

"Lẩu là gì vậy mẹ?" Đây là lần đầu tiên Phó Dư tới quán lẩu, cậu nhóc đáng thương trước kia chỉ có thể ở nhà ăn đồ ăn dinh dưỡng tốt cho sức khỏe, chưa từng nếm qua món ăn ngon ở chốn phồn hoa bên ngoài.

Cả hai đứa bé đều không biết gọi món nên Sở Dung đành phải thu lại điện thoại. Cô nghĩ nếu lát nữa thiếu thì gọi thêm sau, vì nghĩ cho dạ dày của đám nhóc nên cô đành gọi một nồi lẩu uyên ương cay nhẹ.

Nồi lẩu được bưng lên, nhân viên phục vụ giúp bọn họ bật lửa đun nóng. Hương thơm nồng nàn của nồi lẩu đỏ rực hấp dẫn Phó Dư, bé quay lưng hắt xì hai cái: "Mẹ ơi đây là cái gì vậy?"

Sở Dung lấy khăn giấy lau mũi cho bé: "Đây là lẩu uyên ương, một nửa cay và một nửa không cay. Niên Niên và Tiểu Ngư vẫn còn nhỏ nên không thể ăn quá nhiều đồ cay."

Phó Dư nhìn chằm chằm nồi lẩu cay đỏ, hỏi: "Khi nào bọn con mới được ăn?"

"Chờ người ta mang đồ ăn lên, chúng ta nấu chín là có thể ăn."

Không lâu sau, nhân viên phục vụ đẩy một chiếc xe đẩy nhiều tầng vào, tất cả đồ ăn Sở Dung gọi đều ở đây.

"Nước trái cây của quý khách." Người phục vụ đặt một chai nước xoài lớn ở trên bàn: "Mời quý khách dùng bữa."

Sở Dung đổ hết thịt bò và thịt ba chỉ vào nồi, còn có cả sách bò, lòng vịt, cuối cùng là nấm hương và rau: "Cho những thứ này vào trước, đợi lát nữa là ăn được."

Phó Dư nhìn chằm chằm nồi nước đang sôi ùng ục, cũng may là Sở Dung còn gọi thêm một số món ăn nhẹ như thịt heo chiên giòn và sườn để giảm cơn đói trong lúc chờ đợi.

"Ôi quên lấy nước chấm rồi, mẹ ra ngoài một lát, các con ở đây chờ mẹ nhé." Quán này cái gì cũng tốt, mỗi tội là nước chấm để ở khu vực chung nên phải tự mình ra lấy.

Phó Dư ngoan ngoãn gật đầu, nhìn nồi lẩu không chớp mắt.

Phó Niên nhìn cô rồi lại nhìn Phó Dư, nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng."

Sở Dung bước ra khỏi phòng riêng, bên ngoài có rất nhiều người đang ăn lẩu, bàn ở khu vực chung hầu như đã kín người.

Cô tìm được quầy để nước chấm, lấy một cái khay và đặt ba chiếc đĩa nhỏ cho Phó Niên, Phó Dư và cô, trên mỗi đĩa đều có gia vị. Sở Dung còn múc thêm ba thìa ớt vào đĩa của mình.

Cô bưng ba cái đĩa nước chấm chuẩn bị quay lại phòng riêng thì chợt thấy trong nhà hàng có quầy kem miễn phí, không khỏi hưng phấn lấy thêm một cái bát đi lấy kem.

Có rất nhiều người cũng đang lấy kem, Sở Dung bưng khay quay người lại thì bị người ta đυ.ng phải, mấy đĩa nước chấm trên khay đều đổ hết vào quần áo cô, hành tỏi ớt dầu mè lẫn lộn, màu sắc rất bắt mắt.

"Ối!"

Cô gái va vào cô hét lên: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"

Sở Dung cười khổ: "Không sao."

Nước chấm bị đổ đã đành, đến quần áo cũng bẩn luôn.

"Thật xin lỗi. Tôi bồi thường tiền quần áo cho cô nhé? Cô gửi giá quần áo cho tôi đi, tôi sẽ chuyển tiền cho cô." Cô gái cũng nhìn thấy bộ quần áo dính đầy gia vị của Sở Dung, xấu hổ chắp hai tay trước ngực chân thành nói.

Sở Dung xua tay: "Bỏ đi, cô cũng không cố ý."

"Tra Hỉ, cậu không sao chứ?" Có vẻ như bạn bè của cô gái này chờ lâu nên đến xem cô ấy đang làm gì: "Lấy kem thôi mà lâu thế?"

Tra Hỉ, là cô gái vừa vô tình đυ.ng phải Sở Dung, đang khóc không ra nước mắt: "Tiểu Vân, tớ vô tình va phải chị gái này."