Chương 28

Sở Dung cười mãn nguyện. sau đó quay sang nhìn Phó Niên: "Niên Niên thì sao?"

Phó Niên không dễ bị lừa như vậy, đôi mắt đen láy mang theo tìm tòi nghiên cứu nhìn Sở Dung: "Dì hết tiền sao không xin ba?"

Sở Dung nghịch móng tay: "Đó là tiền của ba con, mẹ cũng muốn tự mình kiếm một chút tiền riêng."

"Tiền riêng là gì?"

"Đó là tiền mà người khác không biết, chỉ có chính mình biết thôi."

Phó Niên lạnh nhạt nói: "Tôi biết rồi."

"Con là con nít." Sở Dung đặt ngón trỏ lên môi: "Con phải giúp mẹ giữ bí mật nha, không được nói cho ba con biết."

Phó Niên nói: "Nhưng tôi chưa đồng ý."

Hừ, cái thằng nhóc này khó dụ quá đi.

Sở Dung thở dài: "Vậy mẹ đành phải từ chối người ta thôi."

4500 vạn đấy!

Phó Niên lại nói: "Từ từ, tôi có bảo không đồng ý đâu."

Hai mắt Sở Dung sáng lên, không thèm để ý mình bị đứa bé sáu tuổi lừa: "Niên Niên! Cầu xin con đó!"

Phó Niên lau miệng, động tác ưu nhã như một đại thiếu gia: "Trước tiên dì phải trả lời tôi một vấn đề, nếu trả lời đúng thì tôi sẽ đồng ý với dì."

"Chuyện gì?" Sở Dung thầm nghĩ, đừng nói đứa trẻ này định đánh đố cô mấy câu hỏi bí ẩn chưa được được giải đáp của thế giới đó chứ?! Sở Dung vội vàng bổ sung: "Nhớ là không được quá khó đâu đấy."

Phó Niên không để ý đến phần bổ sung của Sở Dung, cậu chăm chú nhìn vào mắt Sở Dung, thong thả nói: "Thịt tôm có vị gì?"

". . . Hả?" Sở Dung cứ tưởng Phó Niên sẽ tung ra mấy bài toán thế giới như phỏng đoán của Goldbach để lừa cô. Dù sao thằng nhóc này cũng là một thiên tài nhỏ đạt giải Olympic toán học, mới sáu tuổi mà chỉ số IQ còn cao hơn cả một sinh viên đã tốt nghiệp đại học nhiều năm nhu cô. Không ngờ Phó Niên lại hỏi một câu đơn giản như vậy. Hay là đầu óc nó bị làm sao rồi?

Chẳng lẽ trong câu hỏi này còn có ẩn ý gì đó?

Sở Dung bán tín bán nghi trả lời: "Thịt tôm có mùi vị của tôm nha, hay có thể nói là mùi vị của biển?"

Phó Niên nhìn Sở Dung một lúc lâu rồi nói: "Có cả tôm nước ngọt."

". . ." Sở Dung im lặng động đậy ngón chân.

"Nhưng dì cũng đã trả lời đúng." Phó Niên ngoảnh mặt đi: "Tôi đồng ý."

Xấu hổ bị cơn gió bất ngờ ập đến thổi bay đi, Sở Dung vỗ tay reo hò: "Mẹ bỏ phiếu cho Niên Niên! Xem ai dám chống lại con trai của mẹ!

Phó Niên: ". . ."

Cậu nhìn người phụ nữ trước mặt, ngoại trừ không trang điểm thì trông cô không khác gì ngày trước, nhưng biểu cảm, giọng điệu, ánh mắt đều giống như là một người khác.

Hôm qua trên bàn có tôm nhưng Sở Dung không nói gì. Nếu là trước kia, Sở Dung chỉ cần nhìn thấy trên bàn ăn có một con tôm sẽ lập tức lật bàn mắng bà Vân: "Ai bảo bà làm cái món kinh tởm này? Mùi thối không khác gì xác người chết. Lần sau mà còn dám nấu thì khỏi cần đến đây đi làm nữa!"

Món mà Phó Niên thích nhất là tôm.

Món mà Sở Dung ghét nhất cũng là tôm.

Kể từ khi ba đi, đã ba tháng rồi cậu không được ăn món mình thích.

Thế mà hôm qua cậu lại được ăn món đó ngay trước mắt Sở Dung.

Hôm qua gặp Sở Dung, cậu đã cảm nhận được sự khác biệt của cô ta. Nhưng cậu không chắc Sở Dung có phải thật sự thay đổi hay chỉ đang giả vờ cho ai xem. Thực ra Sở Dung không cần phải tốn công diễn trò như thế. Bây giờ cô ta là người duy nhất nắm quyền quyết định ở Phó gia, cô ta không cần phải ủy khuất bản thân diễn trò như thế. Hơn nữa trước nay Sở Dung chưa bao giờ là người để bản thân chịu thiệt.

Phó Niên bắt đầu tự hỏi vì sao tính tình Sở Dung lại đột ngột thay đổi.

Ngày bị nhốt vào gác xép, Sở Dung vì muốn đánh cậu mà tự ngã xuống sàn bất tỉnh tại chỗ. Phó Niên không biết khi đó còn có chuyện gì xảy ra, nhưng ngày hôm sau Sở Dung đến thả cậu và Phó Dư ra khỏi gác xép.