Chương 2

Sáng sớm hôm sau, tôi đến nhà mẹ chồng cũ, bà ấy buồn bã thở dài.

Tuy tôi đã đã nhận được một số tiền bồi thường lớn sau ly hôn nhưng tôi thực sự không thể đồng cảm với bà ấy được.

"Hay là chúng ta gia hạn hợp đồng và tái hôn? Con muốn bao nhiêu thì nói cho dì biết! Chỉ cần con có thể giành lại Tống Từ từ tay Hà Thẩm là được!"

Tôi xua tay lần nữa: "Dì à, dì phải giữ lời hứa chứ! Sao dì coi thường xuất thân của Hà Thẩm như vậy, con cũng đâu hơn gì cô ta?"

“Cô nàng Hà Thẩm này là trà xanh, là bạch liên hoa, dì nhìn ra được!" "Vừa mới trở về đã lộ đuôi cáo, Tổng Từ mắt mù không thấy chứ dì mà nhìn không ra sao?

Phóng viên chụp được ảnh hẹn hò của bọn họ là do chính cô ta tự tung ra, chứ diễn viên hạng ba, hạng bốn như cô ta thì tay săn ảnh nào thèm để mắt mà theo dõi!”

Chà, tôi và mẹ chồng cũ đúng kiểu mẹ chồng nàng dâu chân chính chính bảo vệ lẫn nhau, bằng không sao tôi và Hà Thẩm xuất thân như nhau, bà ấy lại chỉ chán ghét mỗi Hà Thẩm.

Tôi lơ đễnh nói: “Vâng, dì nói đúng.”

"Nhưng hôm qua con mới biết mình là người thể thân nên khả sốc, con buồn và tức giận quá, dì phải đền bù cho con tiền hơn!" Mẹ chồng cũ kinh ngạc nhìn tôi chuyển đề tài, gật đầu nói: “Dì là dì thích tính cách thẳng thắn và ham tiền của con như vậy thôi”.

"Nhưng anh... chồng cũ của con, hình như không thích dì ạ!"

Tôi quay lại và nhìn thấy Tống Từ phía sau tôi, khuôn mặt anh ta đầy kinh ngạc và tức giận vì biết sự thật.

Trước sự tức giận của Tổng Từ, mẹ chồng cũ hết đau lưng rồi chóng mặt, sau đó bà gọi tài xế nói muốn đến bệnh viện.

Tôi cũng muốn trốn, nhưng Tống Từ đã kéo gáy áo đè tôi vào góc tường. "Mấy năm nay em đều là diễn kịch sao? Em nói yêu tôi, không thể không có tôi, tất cả đều là giả sao?!" Tổng Từ vẫn không thể tin được.

Tôi yếu ớt gật đầu, thực xin lỗi, là lỗi do tôi diễn xuất quả tốt!

Tống Từ hít sâu một hơi hỏi: "Ba năm qua...em... em cũng ở trên giường làm nũng? !"

Đúng là đàn ông! Lúc này còn có thể nhớ chuyện giường chiếu.

Tôi vò góc áo, ấp úng nói: “Nửa thật nửa giả."

Thật kỳ lạ khi phải thừa nhận rằng phương diện này anh ta thật tuyệt!

Tống Từ không giữ được vẻ điềm tĩnh nữa, cao giọng tức giận nói: "Đường Thi! Đừng nói với tôi là tên của em cũng là giả!"

"Ông chủ à! Tôi thề, đây thật sự là trùng hợp!" Tôi vội vàng giơ tay thề.

Tống Tử nhíu mày: “Ông chủ!"

"Bây giờ gọi "chồng" cũng không thích hợp mà."

Tôi rụt rè ngước mắt nhìn Tống Từ, lắp bắp nói: "Thẻ ngân hàng đó... anh sẽ không lấy lại chứ?"