Chương 1

Bạch nguyệt quang của Tống Từ đã quay về Trung Quốc. Sau khi nghe tin, tôi biết rằng bộ phim mà tôi làm nữ chính kéo dài ba năm nay sắp kết thúc rồi!

Tin tức giải trí vừa tiết lộ rằng Hà Thấm và người đàn ông đẹp trai bí ẩn đã hẹn hò ăn tối cùng nhau. Vì vậy, Tống Từ không thể không thẳng thắn với tôi.

Anh ta nói: "Có thể em không biết lý do ly hôn nhưng anh không muốn lừa dối em nữa, cũng không muốn lừa dối bản thân mình nữa. Anh cưới em là bởi vì em quá giống Hà Thấm. Anh đã luôn xem em như là người thay thể của cổ". Sao tôi lại không biết chứ, mẹ anh ta đã chọn tôi giữa rừng diễn viên tuyển 18 chỉ bởi vì tôi trông giống Hà Thẩm thôi mà. Bà ấy góp tiền,tôi góp sức, vất vả ba năm làm cô vợ nhỏ ngọt ngào ngốc nghếch của anh ta.

Bây giờ tôi sắp kết thúc hợp đồng, tôi phải diễn thật tốt cảnh cuối cùng.

Nghĩ là làm, trong nháy mắt nước mắt giàn giụa, tôi thất thần, trong lòng tràn đầy bi thương cùng phẫn nộ, đôi môi run rẩy, nghẹn ngào: "Ba năm này em dành trọn tình yêu cho anh. Chẳng lẽ là em đã yêu sai người rồi sao? I"

Tống Từ không thích xem TV, anh ta chỉ thỉnh thoảng lên xem những bộ phim truyền hình m/ áu chó của Hà Thẩm, vì vậy anh ta chắc chắn sẽ không biết câu thoại nổi tiếng này của tôi từ đâu ra. Anh ta cụp mắt xuống tránh ánh nhìn tôi, thều thào nói: “Anh xin lỗi, anh sẽ cố gắng đền bù vật chất nhiều nhất có thể cho em!”.

Được rồi! Đó chính xác là những gì tôi muốn!

Nhưng bây giờ kịch chưa diễn đủ, cảm xúc chưa đến cao trào, là một diễn viên cho dù là vở kịch cuối tôi cũng phải thể hiện thái độ chuyên nghiệp.

"Chồng ơi! Em không quan tâm chuyện em làm thể thân cho cô ấy, cũng không quan tâm trong lòng anh yêu ai, em chỉ xin anh, dù anh không cần em cũng đừng đuổi em đi!"

Tội nắm chặt tay áo của Tống Tử mà khóc, để tăng thêm tính cách yếu đuối cho nhân vật, tôi thậm chí còn thực hiện hiệu ứng khóc mà không giữ được bình tĩnh nhiều lần.

Oài, tôi tưởng chắc tôi là Nữ hoàng Oscar Đường Thi!

Thấy Tống Từ không biết xử sự như thế nào cho phải, mấy lần do dự không nói, tôi sợ anh ta hối hận nói tôi đừng rời đi! Tôi giật giật, vươn một ngón tay: “Ly hôn cũng được, em muốn những thứ này."

"Một trăm triệu em không dám lấy nhưng năm mươi triệu anh có thể cho em không??"

Cơ thể mỏng manh của tôi run lên, và tôi mừng vì mình đã không nói nhầm thành một triệu!

Tổng Từ rất giữ lời hứa, vào ngày rời Cục Dân chính, anh ta đã đưa cho tôi thẻ ngân hàng của mình. Mật mã là ngày sinh nhật của tôi.

Tôi cố gắng hết sức để che giấu niềm vui trong lòng, giả vờ không muốn chia tay, và từ từ lái xe rời đi!

Không giống tâm trạng ở trong xe vui mừng đến không tìm thấy phương Bắc của tôi, ở ngoài xe, tôi nhìn thấy Tống Từ đứng trên bậc thềm của Cục Dân chính, cảm thấy có chút lạc lõng.

Đúng vậy, dù sao đôi ta cũng ở bên nhau ba năm rồi! Nhưng tôi thật sự không nỡ. À mà ngoại trừ tiền Tống Từ đưa cho tôi, tôi còn có một khoản phí dịch vụ cho phi vụ làm ăn này nữa đấy!