Chương 6: Tôi Thật Sự Không Phải Là Hung Thủ

Lúc này Vương Hải Tân kia đã ngây ra như phỗng.

Miệng Thẩm Kha mở ra rồi đóng lại, anh ta giống như không nghe thấy.

Anh ta không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về phía hành lang. Trên hành lang chung cư Triều Dương không có lắp đặt camera, chỉ có trong thang máy, đây là chuyện anh ta đã sớm biết rõ.

Nhưng nếu như không có camera, vậy tại sao vị cảnh sát Thẩm này nói không sót một chữ giống như đang ở hiện trường án mạng chứ.

“Dựa theo kế hoạch ban đầu của các anh, Chu Trúc Mi di chuyển tới tủ một cánh. Lúc này anh giả vờ xem livestream lo lắng cô ấy xảy ra chuyện,. Anh sốt ruột hoảng hốt xông tới cứu cô ấy, sau đó mở phía bên kia của cửa hai cánh ra.”

“Lúc này tất cả người xem trong phòng livestream đều sẽ tận mắt chứng kiến một màn ảo thuật. Cộng thêm cái gọi là ma mở cửa lúc trước, anh đã hoàn thành toàn bộ kịch bản linh dị của các anh.”

“Nhưng các anh không ngờ rằng đây không phải là kịch bản linh dị, mà là kịch bản gϊếŧ người.”

“Cho nên Vương Tân Hải, tại sao anh phải nói dối? Thậm chí không tiếc sửa đổi dấu vết hiện trường để mê hoặc cảnh sát?”

Trong lỗ tai Vương Hải Tân vang lên ong ong, giọng nói của Thẩm Kha trước mặt từ xa đến gần giống như lập tức trở nên rõ ràng.

“Tại sao anh phải nói dối?” Vương Hải Tân nghe Thẩm Kha hỏi lại lần nữa.

Anh ta lắc đầu, tiếng ù tai dường như tốt lên rất nhiều: “Cảnh sát Thẩm… Tôi thật sự không phải cố ý. Tôi sợ, tôi sợ các anh sẽ cho rằng tôi là hung thủ.”

Vương Hải Tân nhìn về phía cổng 1304 rồi nói, giọng nói có mấy phần nghẹn ngào.

“Tôi và Chu Trúc Mi thật ra là tình nhân. Mấy ngày trước, chúng tôi còn cãi nhau một trận ở đại sảnh dưới lầu. Chu Trúc Mi muốn chia tay với tôi, lúc ấy tôi ấm đầu nên nói muốn cô ấy chết đi.”

“Chu Trúc Mi, tôi, còn có Lilith đều chung một công ty nổi tiếng tên là Hoa Tổ, rất nhiều người ở tòa nhà này đều là người quen của chúng tôi, mọi người đều nhìn thấy.”

“Tình nhân trẻ ngày nào cũng cãi nhau, tôi chỉ lỡ mồm tí thôi, vốn không có nghĩ tới muốn gϊếŧ người. Nhưng tôi biết, cái gì nhỉ? Động cơ phạm tội! Đúng, động cơ phạm tội!”

Vương Hải Tân nói xong nhắm chặt góc áo mình: “Công ty cạnh tranh kịch liệt, livestream linh dị vốn rất hiếm. Chúng tôi vất vả nghĩ ra kế hoạch này, sợ người khác ăn cắp nên không nói cho ai cả.”

“Đêm nay cũng không ai biết tôi ở cửa ra vào. Nơi này chỉ có hai người chúng tôi, Trúc Mi chết trong tủ treo quần áo. Ngay căn phòng nhỏ kia, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cái đầu, trừ tủ quần áo thì không có nơi nào có thể giấu xác.”

“Tôi canh ở cửa ra vào, cũng không thấy hung thủ đi ra. Nơi này là tầng mười ba, hung thủ cũng không thể nhảy lầu xuống. Tôi cũng không biết trong tủ treo quần áo có thêm một con dao phay lúc nào…”

“Tôi nói không rõ loại tình huống như vậy, mọi người đều sẽ hoài nghi tôi. Cho nên tôi cho nên tôi…cảnh sát Thẩm, tôi thật sự không phải là hung thủ.”