Chương 3: Quá tam ba bận

Năm đó, Tam hoàng tử 7 tuổi, Hoàng thượng cử Thái sư đến tận Trung Dương Điện để dạy, nhưng vẫn là ở tuổi ăn tuổi chơi, nên chả bao giờ Vân Trường chú tâm học hành.

Có hôm, Thái sư đến Điện thì Tam hoàng tử đã trốn đi chơi. Ông đành ngồi chờ, đến lúc Tam hoàng tử trở về thì đã ngủ quên mất. Tam hoàng tử còn nghịch ngợm cần bút lên vẽ mặt heo lên mặt Thái sư. Làm Thái sư nổi giận, bỏ về nhưng lại phải bưng mặt lại, lén lén lút lút làm sao lại gặp Thái tử. Thái tử biết là em mình lại nghịch ngợm. Đành đưa cho Thái sư chiếc khăn của mình.

Có hôm đến học thì Tam hoàng tử ngủ gà ngủ gật. Chữ nghe được, chữ không, Thái sư tức giận đập mạnh xuống bàn. Hỏi lại thì không biết chữ nào, ấp a ấp úng, gãi miệng gãi mũi. Thái sư phạt chép phạt 50 lần.

Có lần khác, Tam hoàng tử chống cuốn sách lên, vờ như học bài. Ai dè đang lén lút ăn hồng khô. Vừa ăn vừa ngó nghiên. Thái sư giật phăng cuốn sách, Tam hoàng tử nhìn Thái sư cười hì hì: “Thái sư ăn hồng không, ngọt lắm”. Thái sư thực hết cách, đành để Tam hoàng tử ăn xong rồi mới dạy. Ai ngờ ăn xong hồng lại móc trong túi ra một túi đậu phộng rang, còn chơi trò ném lên cao để nó rơi vào miệng. Một Thái sư trước nay hiền lành, điềm đạm bị Tam hoàng tử chọc tức chết.

Chuyện rồi cũng đến tai Hoàng thượng, người đang đau đầu vì đứa con trai nghịch ngợm. Thái tử biết chuyện, trình bày ý kiến của mình với Hoàng thượng. Mùa thu năm đó, dựa theo ý kiến của Thái tử, quyết định dạy học cho Tam hoàng tử cùng với con của quan lại đồng trang lứa trong cung. Hi vọng có bạn bè Tam hoàng tử sẽ chăm chỉ học hành.

Ngày đầu tiên đi học, Tam hoàng tử bị kéo từ trên giường xuống. Bất kể Tam hoàng tử không chịu mặc đồ, ném đồ, mắng chửi, các cung nữ vẫn tiếp tục công việc của mình. Giờ học đã qua nửa canh giờ, Tam hoàng tử vẫn còn lê lết những bước chân nặng trĩu. Cuối cùng cũng đến nơi, Tam hoàng tử thở dài.

- “Trò…xin…chào…thầy…ạ!” Chữ nào chứ nấy kéo rê thật dài. Thái sư thở dài:

- “Mời tam hoàng tử ngồi” Thái sư vừa nói vừa chỉ vào bàn thứ hai từ trên xuống bên phải.

- “Được rồi, chúng ta tiếp tục học” Thái sư quay lại với lớp học.

Nam quốc sơn hà Nam đế cư

(Nam quốc sơn hà Nam đế cư)

Tiệt nhiên định phận tại thiên thư

(Tiệt nhiên định phận tại thiên thư)

Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm

(Như hà nghịch lỗ lai xâm phạm)

Nhữ đẳng hành kham thủ bại hư

(Nhữ đẳng hành kham thủ bại hư)

Thái sư đọc một câu, phía dưới đọc theo một câu. Học trò ở dưới say sưa đọc bài. Riêng Tam hoàng tử cứ gật gật, gù gù. Thái sư gõ mạnh quạt lên bàn của Tam hoàng tử, Tam hoàng tử giật nảy mình, hoảng loạn đứng dạy hét lớn:

- “Cháy, cháy, có cháy”. Cả lớp học cười nấc nẻ. Ngại ngùng gãi đầu, ngồi xuống, còn không quên ngó bên này, ngó bên kia. Bây giờ cậu mới để ý thấy, xung quanh đều là con của quan văn lớn trong triều đình. “Bàn trên chẳng phải là tiểu thư và công tử nhà Vương Gia sao”, cậu quay đầu ra phía sau “Đây là con trai của Thái phó mà, rồi bên kia là ai vậy, hình như chả quen”. Quay sang phía bên kia, “Tên kia, là tên ở câu hồng mà, Ha ha ha, cuối cùng ta cũng gặp lại ngươi” Vân Trường cười thầm trong bụng. Mặc cho Vân Trường bên này cười gian tà bao nhiêu, thì bên kia Mặc Siêu vẫn chú tâm học bài, không để ý xung quanh.

Hết giờ học, Vân Trường chạy theo Mặc Siêu.

- “Chờ đã, chờ đã” Vân Trường lên tiếng gọi

- “Tham kiến Tam hoàng tử” Mặc Siêu quay đầu hành lễ.

- “Ngươi không nhớ ta sao”

- “Ngài là”

- “Tết Nguyên Tiêu, huynh trưởng của ta có giúp ngươi, ngươi quên rồi sao?”

- “Dạ, chuyện Tết Nguyên Tiêu thần nhớ. Nhưng mà người kia là huynh trưởng, vậy thì.”

- “Đúng rồi, huynh ấy là Thái tử của hoàng triều”

- “Thứ tội cho thần thất lễ”

- “Ài da, không sao, ngươi không biết mà, ta rất vui được gặp lại ngươi” Vân Trường cười tươi, chỉ là Mặc Siêu không nhìn ra trong ánh mắt kia, đang suy tính chuyện gì.

- “Tạ ơn Tam hoàng tử, thần xin phép lui trước”

- “Ngươi đi đi”

Mặc Siêu hành lễ rồi rời đi. Vân Trường vẫn còn đứng đó nhìn theo “Hừ hừ, nghĩ mình là ai chứ, kiêu ngạo sao, chờ đấy rồi ngươi biết tay ta” Vân Trường há miệng cười lớn, vui mừng không ngớt.

Mặc Siêu trở về phủ, lại lao đầu vào luyện võ. Kể từ lần ở Tết Nguyên Tiêu, cậu đã thay đổi suy nghĩ. Phải trở thành người có sức mạnh, người có quyền lực thì mới bảo vệ được em gái, cũng như bản thân mới có thể tự quyết đinh của tương lai. Mỗi ngày, ngoài việc học, thời gian còn lại hầu như cậu đều dành để luyện võ, bắn cung. Người thầy chỉ dạy võ công cho Mặc Siêu là cũng chính là thầy của cha cậu, hay còn gọi là sư tổ. Tuy đã già, nhưng do chăm chỉ luyện tập, sư tổ vẫn còn khỏe và rất minh mẫn.

Luyện đến gần tối, Nhiên Ái gọi Mặc Nhiên mới dừng lại:

- “Huynh, huynh đi tắm còn ăn cơm, nhà bếp báo làm xong cơm tối rồi” Nhiên Ái vừa nói vừa đưa cho anh trai mình một chiếc khăn.

- “Được, chờ huynh”

- “Dạ”

Trên bàn ăn,

- “Huynh, không chờ cha về ăn sao”

- “Ông ấy không về đâu, muội ăn đi” Mặc Nhiên vừa nói vừa gắp miếng sườn vào bát em gái.

- “Ỏ”

Cuộc sống của hai anh em vốn chỉ có vậy, từ lúc mất mẹ, trong phủ hầu như đều im lặng như vậy. Không còn nhộn nhịp, náo nhiệt như trước. Cha bận công việc không ở phủ. Hai anh em vừa ăn vừa theo đuổi hai suy nghĩ khác nhau, lâu lâu gắp cho nhau thức ăn. Cuộc sống vốn đã khác trước, chỉ là không ai muốn nói ra tâm tư trong lòng mình.