Chương 41

Toàn bộ đèn tắt, màu đen bao phủ lấy khắp nơi.

Bầu không khí im bặt, mọi người chưa kịp phản ứng thì mặt đất rung chuyển mạnh mẽ, tiếng đồ vỡ vang lên khắp nơi.

Tiếng la hét vang vọng …

"Động đất sao?"

"A a a … "

"Cẩn thận!"

"Chạy mau."

Tiếng kêu hoảng loạn, sợ hãi, tuyệt vọng đánh sâu vào lòng người.

Trong tiệm bán đồ trang sức, mọi người nhốn nháo chạy ra khỏi tiệm, không khí thoang thoảng mùi máu tươi.

Vân Dao kiếm một góc, ánh mắt khởi động quà tâm thủ.

Nhìn quanh cảnh trong tiệm, người người dẫm đạp lần nhau, vốn dĩ quý phái thanh lịch phu nhân hay là tiểu thư bây giờ đều lộn xộn chật vật.

Trên sàn nhà, là trang sức hay thủy tinh vỡ lộn xộn, không ít người nằm xuống đất chảy máu bị dẫm đạp.

Động đất vẫn tiếp tục như không muốn dừng lại, thấy tiệm không chống đỡ được bao lâu như sắp đổ tới nơi, thân ảnh nàng biến mất.

Thân ảnh Vân Dao xuất hiện trên không trung, dưới đất nguy hiểm chỉ có trên không là không có bị ảnh hưởng.

"Chuyện gì xảy ra?" Vân Dao hỏi hệ thống.

[ Không gian xảy ra vấn đề! Ta đi báo với thượng cấp, ký chủ tự bảo vệ mình! ] Vương Đoản Mệnh nhanh chóng nói.

Sau đó nó biến mất, nàng kiểm tra linh hồn chính mình, phát hiện Vương Đoản Mệnh biến mất.



Quà tân thủ ánh mắt thần thông cũng biến mất, ánh mắt nàng tối sầm, chỉ nghe thấy gào thét, còn quang cảnh là màu đỏ nhàn nhạt .

Ánh trăng hay ngôi sao lấp lánh cũng biến mất thay vào đó là một mặt trăng đỏ rực.

Ánh sáng nó chiếu xuống, không gian bao phủ một màu đỏ nhạt, làm cho người khác thấy sợ hãi.

Vân Dao chưa từng gặp chuyện này, nàng không biết chuyện gì xảy ra, nàng chỉ biết bây giờ nơi này không phải như lúc trước.

Vương Đoản Mệnh đi rồi, có vẻ như đi gặp cấp trên bá cáo chuyện này. Đợi nó trở về thì sẽ biết.

Bây giờ nàng phải đợi mặt đất rung chán đã rồi kiếm nơi ở.

Dị biến tiếp tục xảy ra, toàn bộ mọi thứ đều biến xanh hiên lên những thông số 1 0 liên tục chạy.

Những dị biến liên tục phát sinh, lúc thì biến thành thành trì sụp đổ, lúc thì mạt thế hoành hành, lúc thì vũ trụ bao la, lúc thì sa mạc hóa thế giới, hay là chiến tranh khủng bố, vân vân.

Rất nhiều thứ xảy ra.

Vân Dao trên không bị ảnh hưởng, nàng chỉ yên tĩnh nhìn mọi thứ.

Nàng đang chờ đợi, chờ đợi thế giới này biến đổi dừng lại, đợi Vương Đoản Mệnh đến.



Thế giới thực.

Tại không gian nào đó.

Tại điện nào đó.

Một tử y nam nhân, gương mặt tuấn mỹ đứng khoang tay nhìn về cánh cửa lớn phía trước, bên cạnh hắn là nam tử thanh y dung mạo tuấn mỹ không kém cũng nhìn về cửa lớn.



Nam tử tử y vẻ mặt hoài niệm, "Lúc nào ngài ấy mới về đây?"

Nam tử thanh y nhìn lên, "Chắc chắn ngài ấy sẽ về, A1 sẽ đưa về, mong rằng nó sẽ không làm chúng ta thất vọng!"

Sau lưng hai người, một bóng dáng lóe lên xuất hiện, là một cái đứa bé năm sáu tuổi, gương mặt đang yêu cung kính quỳ trên đất.

"A1 bái kiến Hoàng hộ pháp, Thanh hộ pháp!"

Hai nam tử đồng loạt quay lại nhìn khả ái đang yêu đang quỳ, hai người ánh mắt có chút kích động.

"Thế nào?" tử y nam nhân hỏi.

A1, "Bẩm hai vị, đã thu thập thành công hai mảnh vỡ linh hồn, nhưng mà đến thế giới tìm mảnh vỡ linh hồn thứ ba của ngài ấy thì thế giới vào ranh giới sụp đổ!"

Hai nam tử nhìn nhau, thế giới giả thuyết không thể nói đổ là đổ được, trừ khi năng lượng khách đến từ thiên ngoại vượt mức chịu đựng của thế giới.

Khách đến từ thiên ngoại chỉ có hai người, một là nhiệm vụ giả, hai là … ngài ấy.

Nam tử thanh y trầm giọng, "Tại sao?"

"Chuyện này không phải do nhiệm vụ giả, theo như kết quả quét toàn bộ không gian, thì cho ra kết quả là mảnh vỡ linh hồn ngài ấy vượt mức năng lượng không gian chịu đựng!"

Nam tử tử y, "Ngài ấy là cái gì trong không gian đó?"

"Không biết."

"Nghĩ cách đi lấy mảnh vỡ linh hồn thứ ba đi."

"Vâng."

Nói xong, A1 biến mất.

Hai nam tử im lặng nhìn khoảng không như có điều suy nghĩ.