Chương 8: Thế giới tu tiên

Uông Điền là một người làm công thông thường, nàng chưa từng nghĩ nàng chỉ ngủ trong phòng một giấc, vậy mà còn có thể bị hệ thống trong tiểu thuyết trói định, nàng đã sớm qua cái tuổi ảo tưởng, nàng nhận rõ hiện thực, chỉ muốn làm một người bình thường an ổn sống sót.

Hệ thống trong không gian, Uông Điền dùng sức nhéo quả cầu bông trong tay, đây là bản thể của hệ thống.

“Đưa ta trở về!” Uông Điền nghiến răng nghiến lợi nói.

[Linh hồn ký chủ chưa biến mất thì không thể giải trừ trói định được!] Quả cầu bông vừa nói vừa nỗ lực tránh đi.

“Ta nhổ vào! Ta phải về!”

Uông Điền lại tăng lực đạo trong tay.

[Chưa gỡ trói định không được trở về thế giới ban đầu!] cho dù bị véo, quả cầu bông vẫn không hề yếu thế.

“Có tin ta đánh chết ngươi không?” Uông Điền bất đắc dĩ uy hϊếp.

[Ngươi đánh được thì đánh đi] Quả cầu bông không thèm tránh, dáng vẻ không chút sợ hãi.

“...” A a a!

Nhưng mà sự thật là, mặc kệ nàng chà đạp quả cầu bông trong tay thế nào nó cũng không cảm thấy đau, hại nàng bóp đến nhức cả tay.

Uông Điền nhụt chí ném quả cầu bông đi, suy sụp ngồi xổm xuống đất vùi đầu vào giữa hai gối.

“Dù sao thì ngươi cũng phải nói cho ta biết, vì sao lại chọn ta?” Sau một hồi, chỉ nghe được giọng nói rầu rĩ của nàng truyền đến.

[Ngươi muốn nghe lời nói thật hay là nói dối?] Quả cầu bông hỏi với vẻ thiếu đòn.

“Nói thật.” Nàng không còn tinh lực đấu với nó, mệt mỏi hỏi.

[Tít...]

[Giao dịch thành công, -5 tích phân]

“...” Trên trán Uông Điền xẹt qua từng đường hắc tuyến, nếu không phải quá mệt mỏi nàng thật sự muốn nhào lên đấm nó một trận.

Hệ thống không thèm để ý đến tâm tình của nàng, nói tiếp: [Rõ ràng ngươi đã chết còn muốn sống, lại còn là một pháo hôi ác độc thân bất do kỷ, điều kiện phù hợp, hơn nữa khi đó năng lượng

của ta không đủ, gặp được người đương nhiên phải trói định rồi]

Trói định với ký chủ là nó có thể có được năng lượng.

Đột nhiên Uông Điền ngẩng đầu, không dám tin tưởng nhìn chằm chằm quả cầu bông hỏi, “Ngươi nói gì? Ta đã chết?”

[Đúng, ngươi đã chết, chết bởi vì bị rò rỉ khí than] Hệ thống lạnh nhạt nói.

“Sao có thể chứ?” Uông Điền lắc đầu, “Ta sẽ không phạm vào sai lầm thế này.”

Hệ thống sâu kín bay đến trước mặt nàng, [Chuyện này không phải ngươi nói không biết thì không biết, thân làm pháo hôi đυ.ng chạm vai chính, khiến vai chính chán ghét, khẳng định là không sống lâu dài]

“Đυ.ng chạm? Ta làm gì?” Nghe vậy nội tâm Uông Điền có ngọn lửa vô danh quay cuồng, nhưng vẫn nỗ lực khắc chế.

[Thế giới ban đầu của ngươi là một cuốn tiểu thuyết, tự ngươi xem đi] Hệ thống biến ra một cuốn sách ném đến trước mặt nàng.

Uông Điền nhìn thoáng qua, là một cuốn sách không có bìa, mới mở ra một trang, một loạt văn tự đã dũng mãnh xông vào óc nàng.

Là một tiểu thuyết tổng tài, kể về chuyện tình yêu của nữ chủ tiểu bạch và tổng tài.

Trong cuốn truyện này Uông Điền là một pháo hôi ác độc, ngày thường luôn học hằn với nữ chủ, lại còn muốn câu dẫn nam chủ, hơn nữa lúc trc tai nạn giao thông của cha mẹ Uông Điền cũng khiến nữ chủ mất đi người nhà... cũng may cuối cùng Uông Điền chết trong một lần rò rỉ khí than, kết cục khiến mọi người vui sướиɠ.

Có người quá tức giận ngược lại sẽ vô cùng bình tĩnh, giờ phú này dáng vẻ của Uông Điền bình tĩnh vô cùng, ngay cả thuật đọc tâm của hệ thống cũng không có tác dụng với nàng.

Hệ thống có hơi lo lắng, lúc này mới vừa trói định ký chủ, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?

Cũng may chỉ trong chốc lát, cuối cùng Uông Điền cũng khôi phục dáng vẻ lúc trước.

“Nói, làm thế nào mới có thể khiến bà đây sống lại?” Uông Điền dùng thế sét đánh không kịp bưng tai bắt lấy quả cầu bông, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

[Rất đơn giản, tích cóp đủ tích phân là được, hiện giờ tích phân của ngươi là -5] Hệ thống bị giữ chặt vẫn bình tĩnh.

Uông Điền hít sâu một hơi mới hỏi tiếp: :Vậy cần bao nhiêu tích phân?”

[Không biết.]

Uông Điền trừng mắt, dùng sức vé quả cầu bông: “Ngươi không biết?”

[Chưa ai thành công cả, quả thật không biết.] Hệ thống bày ra vẻ mặt vô tội.

“Được, ngươi làm tốt lắm!” Uông Điền châm chọc nói.

Uông Điền thả quả cầu bông ra, liếc mắt nhìn nó hỏi: “Nhiệm vụ của ta là gì? Đừng nói ngươi không biết nha?”

[Nhiệm vụ chi nhánh của ngươi là hoàn thành tâm nguyện của đám pháo hôi, còn về nhiệm vụ chính tuyến, đó chính là tồn tại, sống được càng lâu càng tốt]

Uông Điền nghe vậy, cảm xúc xao động trong lòng bỗng chậm rãi biến mất.

Giọng nói của cha mẹ trong trí nhớ lại lần nữa phóng đại trong đầu.

Sống sót sao?

Uông Điền thở dài, chỉ một mình nàng, sống có nghĩa lý gì?

Mặc dù nghĩ vậy nhưng Uông Điền vẫn bảo hệ thống đưa nàng trở về thế giới nhiệm vụ, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ kia.

Còn về chuyện nàng là pháo hôi ác độc... nàng chỉ biết cười, quả nhiên là góc độ nhìn bất đồng, đến cả đồ vật cũng không giống nhau.

Ở trong mắt nữ chủ, nàng là một pháo hôi khiến người khác chán ghét, nhưng trong mắt nàng thì sao?