Chương 9: Thế giới tu tiên

“Muội nói ngươi muốn ra ngoài du ngoạn?” Chưởng môn hiện giờ của phái Thiên Môn, sư huynh Lạc Thừa Phong của nguyên chủ kinh ngạc nhìn Uông Điền.

“Không được sao?” Uông Điền hỏi lại.

Lạc Thừa Phong trầm tư nói, “Có thể... bằng tu vi của sư muội, cũng không ai có thể khiến muội bị thương... chỉ là quãng thời gian này... sư muội muốn đi ra ngoài bao lâu?”

“Không biết, có lẽ là 3 đến 5 năm đổ lại.” Mới là lạ, bà đây cả đời cũng không muốn trở lại! Uông Điền chửi thầm trong lòng.

Cuối cùng Lạc Thừa Phong vẫn đồng ý, nhưng hắn yêu cầu Uông Điền cần phải duy trì liên lạc với môn phái.

Sau khi Uông Điền đáp ứng thì không ở lại lâu, mang cả gia tài xuống núi.

Dưới chân núi phái Thiên Môn là một khu rừng không lớn không nhỏ, nếu người thường muốn vượt qua cánh rừng đến phái Thiên Môn, ít nhất cũng cần ba ngày, đương nhiên đối với Uông Điền chỉ cần nửa ngày là có thể ra ngoài.

Đi dọc theo con đường mòn, chờ đến khi nhìn thấy cảnh bên ngoài rừng rậm, Uông Điền cảm thấy thế giới này đều trở nên tốt đẹp hơn.

Trong lòng mang theo tâm tình tổ, vừa muốn bước ra khỏi cánh rừng, đột nhiên âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang ầm trong đầu.

[Tít...]

[Cảnh báo cảnh báo, sinh mệnh của nam chủ đang gặp nguy hiểm! Cảnh báo cảnh báo, sinh mệnh của nam chủ đang gặp nguy hiểm!]

“...Cái quần què gì vậy?” Trong lòng Uông Điền có dự cảm không hay.

[Nhắc nhở hữu nghị: nếu như nam chủ tử vong, thế giới sẽ hỗn loạn, thiên đạo sẽ giáng xuống, xác ký chủ sẽ lạnh]

Uông Điền: “...”

Lật mở cốt truyện tiểu thuyết, ngày đầu tiên nam chủ ở bí cảnh đã đυ.ng độ với ma tu, hơn nữa còn bị ma tu ám toán, trúng da^ʍ độc âm ngoan, trong vòng mười hai canh giờ sẽ nổ tan xác chết.

Cũng may nữ chủ kịp thời xuất hiejn, cứu nam chủ, hai người còn bởi vậy mà tình cảm khắng khít.

Cho nên...

“Nữ chủ đâu?” Uông Điền đen mặt hỏi.

[Hừm... không biết vì sao, hiện giờ nữ chủ đang đi theo một vị nam chủ khác tình chàng ý thϊếp]

Uông Điền: “... Vậy thì liên quan gì đến ta?”

[Có thể là bởi vì ngươi không đi vào bí cảnh dẫn đến hiệu ứng bươm bướm chăng?] Hệ thống suy đoán.

Uông Điền: “...” Cái gì mà có thể? Thật không đáng tin cậy!

“Vật, hào quang của vai chính đâu?” Uông Điền nghiến răng nghiến lợi hỏi.

[Hào quang của vai chính? Thứ này không ổn định. Hơn nữa, ngươi đi giải độc cho hắn, cũng là một biểu hiện của hào quang vai chính.] Hệ thống khinh thường nói.

Uông Điền co rút khóe miệng, nhất thời nghẹn lời.

[Thuốc giải cực phẩm của hệ thống không có tác dụng phụ, lập tức có hiệu quả, mang đến cho người dùng khỏe mạnh, chỉ cần 555 tích phân, ưu đãi giảm 50%, còn chờ gì nữa, nhanh tay đặt hàng.]

Nghe xong quảng cáo không chút tình cảm của hệ thống, sắc mặt của Uông Điền ngày càng đen, “Cút!!”

[Không mua? Vậy bỏ đi, dù sao hạn mức tích phân âm thấp nhất chỉ có thể đến 500 điểm, có điều ta còn có một kiến nghị hữu dụng, chỉ cần trừ 100 tích phân, có muốn suy xét một chút hay không?] Ngữ khí của hệ thống lại trở nên vô cùng thiếu đòn.

“Không cần!”

[Thật sự không cần? Chắc là ngươi còn chưa biết cách đi vào bí cảnh nhỉ? Cho dù có biết, ngươi cũng không biết tìm nam chủ thế nào? Dù sao bí cảnh cũng lớn như vậy, chờ ngươi tìm được nam chủ, xác hắn cũng lạnh rồi ~ kiến nghị này của ta rất đáng giá, không chỉ có thể để ngươi đi vào bí cảnh, còn có thể để ngươi tìm thấy nam chủ, sao hả? Suy xét đi, chỉ cần 100 tích phân thôi ~]

“...” Uông Điền có hơi động lòng, nhưng mà ngữ khí của hệ thống này nghe như gian thương, nàng thật sự không dám tin tưởng!

Liều mạng rà lại ký ức của nguyên chủ, kết quả Uông Điền bi ai phát hiện quả đúng là nàng không biết cách tiến vào bí cảnh, nếu như ngày hôm qua còn dễ, nhưng hôm nay bí cảnh đã đóng lại, 5 năm sau mới có thể mở ra.

“Được rồi, ngươi nói xem vào như thế nào?” Cuối cùng Uông Điền vẫn khuất phục.

[Tít... giao dịch thành công, trừ 100 tích phân, tích phân hiện có: -205]

[Trong nhẫn không gian có một cái pháp bảo, tên là ngọc song hợp, lấy ra, sử dụng dựa theo ký ức của nguyên chủ là được]

Ngọc song hợp, pháp bảo cao giai, có hai miếng, một miếng màu đen một miếng màu trắng, khi hai miếng tách ra, chỉ cần người cầm một miếng ngọc nhỏ máu vào đồng thời niệm chú, nó sẽ tạo ra truyền tống trận, khiến người đó đến cạnh người cầm miếng ngọc còn lại.

*Truyền tống trận: giống như cửa dịch chuyển tức thời.

Những pháp bảo hôm qua Nguyên Trạch lấy cũng có miếng ngọc màu đen kia.

Sau khi biết cách, sắc mặt của Uông Điền đen lại, hệ thống này hố nàng à? Đạo cụ là của nàng, nghe cái kiến nghị còn muốn trừ 100 tích phân.

Hiện giờ cứu người quan trong, cứu xong thì tìm hệ thống tính sổ vậy.

Sau khi xác định xung quanh không có người, Uông Điền ăn một viên dịch dung đan thần cấp trân quý của nguyên chủ, bạch quang chợt lóe, tiểu hài tử mười hai tuổi không thấy đâu, thay vào đó là một nữ tử áo tím cao gầy dáng người đầy đặn, dung mạo diễm lệ.

Giơ tay hóa ra một cái gương, sau khi nhìn rõ bản thân Uông Điền vừa lòng gật đầu, gương mặt này có 8 phần giống nàng ở kiếp trước... Trong tiểu thuyết nguyên chủ dùng dịch dung đan trung cấp, như vậy rất dễ bại lộ, bây giờ nàng trực tiếp dùng thần cấp, như vậy sẽ không ai nhận ra cả, sau khi giải dược cho nam chủ lập tức chạy trốn, tiếp tục kế hoạch sinh hoạt ẩn cư.

Kích hoạt ngọc song hợp dựa theo ký ức nguyên chủ, vẻ mặt Uông Điền thấy chết không sờn đi vào truyền tống trận.