Quyển 1 - Chương 7: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, có người tuyên bố: “Yến tiệc ngắm hoa chính thức bắt đầu, xin mời các vị phu nhân, tiểu thư và công tử.” Mọi người nghe xong, dựa theo thân phận tìm được vị trí liền ngồi xuống. Mẫu thân Lãnh Tịch Nhan là thừa tướng phu nhân, bởi vậy vị trí ngồi tương đối gần phía trước.

Mà đằng trước là nơi dành cho các thành viên trong hoàng thất, hai ghế trên cùng là chỗ của trưởng công chúa và hoàng đế. Thời gian một tách trà trôi qua, Hoàng Thượng cùng trưởng công chúa mới khoan thai tới muộn.

Mọi người đều quỳ xuống hành lễ: “Tham kiến Hoàng Thượng, tham kiến trưởng công chúa.”

“Miễn lễ, các khanh bình thân.” Hoàng đế uy nghiêm mà mở miệng.

“Các vị phu nhân, các vị tiểu thư không cần câu nệ tiểu tiết, xin cứ tự nhiên.” Trưởng công chúa cười nói.

“Đa tạ bệ hạ, đa tạ trưởng công chúa.” Mọi người nói xong, liền trở lại vị trí ngồi.

Nhất thời, bữa tiệc ngắm hoa đã bắt đầu: ca vũ biểu diễn, rượu ngon món ngon, các vị phu nhân tiểu thư cùng cười nói chuyện vui vẻ, tạo nên một khung cảnh hoà thuận vui vẻ. Nhưng mà, trong bầu không khí hài hòa như vậy, Lãnh Tịch Nhan luôn cảm thấy có một ánh mắt nham hiểm đang nhìn nàng chằm chằm, nàng lơ đãng đưa mắt về phương hướng kia, đồng tử hơi sững lại, hóa ra là nữ phụ ác độc của thế giới này: Hoài An quận chúa.

Kỳ thật, công bằng mà nói thì dung mạo của Hoài An quận chúa không hề tồi, khuôn mặt cô ta mỹ mạo xinh đẹp, đôi mắt đào hoa mê người, sống mũi cao thẳng, đôi môi anh đào hồng nhuận, một nụ cười một ánh mắt đã thể hiện được đủ loại phong tình, xem như là một mỹ nhân hiếm thấy. Tuy nhiên, sự thù địch trên mặt cô ta lại phá tan mất vẻ đẹp đó.

Không chỉ vậy, sự đố kỵ trong lòng cô ta còn cực kì mạnh, không cho phép bất cứ ai đẹp hơn mình, bởi vậy nữ tử hơi có chút tư sắc trong kinh thành đều tránh cô ta như rắn rết. Nghĩ như vậy, cái chết của nữ chính cũng liên quan đến nguyên nhân này. Cô ta nhìn chằm chằm Lãnh Tịch Nhan thế kia, làm nàng trong lòng rất bất an, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.

Linh cảm của Lãnh Tịch Nhan không sai, yến hội trôi qua được phân nửa, Hoài An quận chúa bỗng đứng lên, hướng hoàng đế nói: “Bệ hạ, yến tiệc mọi năm đều như nhau, khó tránh khỏi nhàm chán, thần nữ có một đề nghị, kính mong bệ hạ ân chuẩn.”

“À… Ngươi nói nghe thử.” Hoàng đế có chút tò mò nói.

“Thần nữ nghe nói thừa tướng phu nhân năm đó là đệ nhất tài nữ, con gái giống mẹ, tiểu thư nhà thừa tướng nhất định cũng tài hoa hơn người, thần nữ cả gan muốn mời thừa tướng tiểu thư cùng bàn luận một chút.” Hoài An quận chúa cười nói.

“Thật thú vị, trẫm duyệt.” Hoàng đế cười ha ha.

“Lãnh tiểu thư, xin mời.” Hoài An ác ý nói.

“Không biết quận chúa muốn so tài ở phương diện nào?” Lãnh Tịch Nhan bình tĩnh nói.

“Thi đấu của nữ tử không so gì hơn ngoài cầm kỳ thi họa, chúng ta liền so những thứ này, người thua phải đáp ứng thắng người một điều kiện.” Hoài An quận chúa nói.

“Đươc, vậy chúng ta bắt đầu đi.” Lãnh Tịch Nhan nói.

Ván thứ nhất chính là so cầm, cây đàn để sử dụng đã được chuẩn bị sẵn. Hoài An quận chúa chơi trước. Chỉ thấy cô ta ưu nhã ngồi phía trước đàn cổ, ngón tay vừa động, một loạt thanh âm duyên dáng liền chậm rãi phát ra, làm người như si như say, một khúc vừa hết, chung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay.

Hoài An quận chúa cười đắc ý: “Thừa tướng tiểu thư, đến lượt ngươi.”

Lãnh Tịch Nhan cũng không nóng nảy, nàng từ tốn ngồi xuống, thời điểm vừa định đánh đàn thì thanh âm hệ thống vang lên: ‘Ký chủ, cây đàn này sắp gãy rồi.’

Lãnh Tịch Nhan thế mới biết quỷ kế của Hoài An: Cô ta động tay động chân lên dây đàn, chơi một khúc hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng lại đàn tiếp thì tuyệt đối không được, chơi đàn đến một nửa mà bị gãy là dấu hiệu không tốt, nếu nghiêm trọng người đánh đàn sẽ bị xử tử, tâm tư thật ác độc.

Hơn nữa, hai dây đàn mà cô ta phá hư chính là hai dây được chơi phổ biến nhất: Thiếu cung và thiếu thương, được sử dụng trong hầu hết những bản nhạc của thời này. Nàng nhíu mày suy tư một hồi, đột nhiên nhớ tới lúc học đại học giáo viên âm nhạc của nàng từng nhắc qua một bản nhạc chỉ dùng năm dây, nàng cảm thấy thực thú vị nên đã đi học bài này, hình như tên là《 Nam Phong Sướиɠ 》.

Nàng hòa hoãn lại rồi ngồi xuống dưới tấu đàn, chỉ nghe một khúc nhạc du dương từ trong tay nàng vang lên, ý cảnh sâu xa, làm người chìm đắm say mê. Một khúc đàn xong, mọi người còn chưa kịp hoàn hồn lại, đến khi ý thức được chung quanh đã vang lên tiếng vỗ tay như sấm dội, tiếng trầm trồ khen ngợi không dứt. Hoài An quận chúa lườm đến đỏ cả mắt.

Không nghi ngờ gì nữa, Lãnh Tịch Nhan thắng vòng này. Nàng thở ra một hơi thật dài, cười như một con hồ ly nhỏ đắc ý. Nàng tự cho rằng không ai nhìn thấy, không nghĩ tới dáng vẻ này của nàng đã rơi vào trong mắt Bắc Dã Lâm.