Quyển 1 - Chương 8: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Ván thứ hai chính là so đấu cờ nghệ. Lãnh Tịch Nhan tay cầm quân trắng, Hoài An quận chúa tay cầm quân đen. Hoài An quận chúa đi trước, theo sau là Lãnh Tịch Nhan, hai bên ngươi tới ta đi, tình hình chiến đấu kịch liệt, khiến tâm tư người xem cũng bị kéo theo. Hoài An quận chúa từng bước ép sát, không chút nhượng bộ; mà Lãnh Tịch Nhan tập trung phòng thủ, chỉ trong thời gian ngắn quân trắng đã bị ăn rất nhiều.

Mắt thấy quân trắng chỉ còn rải rác, trên bàn cờ quân đen đã chiếm diện tích rất lớn, mọi người đồng loạt lắc đầu thở dài: Sợ rằng vị tiểu thư phủ thừa tướng sắp phải thua rồi.

Hoài An quận chúa cười đắc ý: “Thật có lỗi, Lãnh tiểu thư, ngươi thua.” Nói xong, Hoài An quận chúa đem quân đen đặt vào một vị trí trên bàn cờ. Mọi người nhìn bàn cờ thắng bại đã định, đều tiếc hận không thôi.

“Không hẳn là vậy.” Lãnh Tịch Nhan cười ranh mãnh. Mọi người đều khó hiểu vì sao nàng nói như vậy, chỉ thấy nàng tay cầm quân trắng không nhanh không chậm mà đặt lên bàn cờ, chỉ nháy mắt, tình thế đảo ngược, quân đen thua hết cả bàn cờ.

Thì ra, Lãnh Tịch Nhan áp dụng chiến thuật phòng thủ là để hạ thấp sự cảnh giác của Hoài An quận chúa, quả nhiên Hoài An quận chúa thấy nàng thua nhiều quân trắng như vậy, nhất thời đắc ý vênh váo liền mất cảnh giác, quân trắng trên bàn cờ nhìn như rải rác, lại bất tri bất giác bao vây quân đen, cuối cùng dẫn tới quân trắng hoàn toàn thua sạch.

Thấy kết quả như vậy, sắc mặt Hoài An quận chúa trở nên khó coi, cô ta nén giận, mở miệng: “Lãnh tiểu thư đừng quá đắc ý, vẫn còn hai vòng nữa.”

Ván thứ ba chính là so tài đối thơ, hai người lần lượt ra vế trên để đối phương đối vế dưới, cho đến khi một bên không đối lại được.

“Lãnh tiểu thư, mời ngươi trước.” Hoài An quận chúa tự phụ nói.

“Vậy ta đây xin thất lễ.” Lãnh Tịch Nhan cười nói, nàng suy nghĩ một chút, nói: “Sơn đào hồng hoa mãn thượng đầu.”

“Thục giang sơn thủy phách sơn lưu.” Hoài An vội đáp: “Phong xuy liễu hoa mãn điếm hương.”

“Ngô cơ áp tửu hoán khách thường.” Lãnh Tịch Nhan nhanh chóng đối: “Xuân song thự diệt cửu vi hỏa.”

“Cửu vi phiến phiến phi hoa tỏa.” Hoài An lại hỏi: “Bạch nhật phóng ca tu túng tửu.”

Lãnh Tịch Nhan lại đáp: “Thanh xuân tác bạn hảo hoàn hương.” ……………

Hai bên ngươi tới ta đi không dưới mười hiệp, nhưng càng về sau, tốc độ Hoài An quận chúa đối đáp càng chậm, sắc mặt cũng càng không vui. Trái lại là Lãnh Tịch Nhan, tốc độ nàng đáp đề không hề chậm mà thậm chí còn nhanh dần, một bộ dáng thong dong thoải mái. Cuối cùng, nàng cho Hoài An một kích chí mạng:

“Vọng Giang Lâu, vọng giang lưu, Vọng Giang Lâu hạ vọng giang lưu, Giang Lâu thiên cổ, giang lưu thiên cổ.” Lãnh Tịch Nhan bình tĩnh mà tung ra vế trên.

Hoài An quận chúa nhíu mày suy tư thật lâu, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, ấp úng không nói nên lời, cuối cùng cô ta oán hận mà nói một câu: “Ngươi thắng.”

“Đa tạ Quận chúa.” Lãnh Tịch Nhan đáp.

“Tuy rằng ngươi thắng, nhưng ta muốn biết vế dưới là gì, bổn quận chúa thua cũng phải thua tâm phục khẩu phục.” Hoài An tự phụ nói.

Lãnh Tịch Nhan khẽ mỉm cười, nói: “Vế dưới của câu đối là ‘Ấn nguyệt tỉnh, ấn nguyệt ảnh, ấn nguyệt tỉnh trung ấn nguyệt ảnh, nguyệt tỉnh vạn niên, nguyệt ảnh vạn niên."”

Vừa nói xong, chung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi.

“Thơ hay, thơ hay, đáng lưu danh thiên cổ.” Ngay cả hoàng đế cùng trưởng công chúa cũng hết lời khen ngợi.

Ván so tài cuối cùng chính là vẽ tranh, mỗi người vẽ một bức, chủ đề tự do, thời gian trong một nén hương. Cuộc thi chính thức bắt đầu, hai người bắt đầu tập trung vẽ tranh.

Thời gian một nén hương trôi qua, hai bức họa được đem ra trước mắt mọi người. Hoài An quận chúa vẽ một bức bách hoa đồ, đủ loại hoa vô cùng phong phú hiện lên trên giấy cực kì sống động, khiến người khác cảm nhận được mùa xuân trăm hoa đua nở.

Còn bức họa của Lãnh Tịch Nhan vẽ là mạn châu sa hoa, cả một vùng mạn châu sa hoa nở rộ đỏ như máu, sắc đỏ yêu diễm phảng phất mê hoặc thần trí mọi người, làm người say mê sa vào, không thể thoát ra.

Lúc này, từng đàn bướm bay đến đậu trên bức tranh của Lãnh Tịch Nhan, không muốn rời đi. Không còn nghi ngờ gì nữa, Lãnh Tịch Nhan lại thắng.

Lúc này, tiếng vỗ tay, khen ngợi vang lên không dứt bên tai.

Hoàng đế cười to: “Màn thi đấu thật là xuất sắc, thừa tướng phu nhân dạy dỗ ngươi rất tốt, không biết tiểu thư nhà thừa tướng đã định chuyện hôn sự chưa?”

Lãnh Tịch Nhan: “Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ vẫn chưa có hôn sự.”

Hoàng đế cười nói: “Nếu đã như vậy, trẫm sẽ làm chủ cho ngươi đính hôn với Lục hoàng tử Bắc Dã Lâm, ý của ngươi thế nào?”

Lãnh Tịch Nhan đáp: “Thần nữ xin nghe theo ý bệ hạ.”

“Lão Lục, còn ngươi thì sao?” Hoàng đế hỏi.

“Nhi thần không có dị nghị gì.” Bắc Dã Lâm đáp.

Trong lúc nhất thời, thanh âm chúc mừng không ngừng truyền đến.