Quyển 1 - Chương 6: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Thời gian thấm thoát thoi đưa, bất tri bất giác đã đến tháng ba. Hôm nay là mồng ba tháng ba, cũng là ngày diễn ra yến hội ngắm hoa. Theo thông lệ hằng năm, hoa yến năm nay vẫn sẽ được tổ chức ở phủ trưởng công chúa.

Yến hội ngắm hoa tổ chức mỗi năm một lần, các vị phu nhân và nam thanh nữ tú chưa lập gia đình đều được mời tới, thực chất chính tiệc hẹn hò trá hình.

Tại tiệc ngắm hoa, trai chưa vợ gái chưa chồng có thể kết bạn với nhau, ở đây nữ tử có thể tìm được đấng lang quân như ý, thậm chí còn có cơ hội bay lên cành cao trở thành hoàng tử phi. Mặt khác, nam tử có thể tìm được người môn đăng hộ đối kết thành Tấn Tần chi hảo*.

*Tấn Tần chi hảo: câu thành ngữ nói về hai nước có thông gia hữu hảo là Tấn và Tần.

Đặc biệt là hoàng tử và những công tử thế gia, nếu cùng đích nữ của trọng thần trong triều hoặc gia tộc lớn kết thành thông gia, thế gia có thể duy trì địa vị vững vàng; hoàng tử có thể nhận được sự ủng hộ từ nhà vợ, củng cố quyền lực trong triều. Bởi vậy, hoa yến rất được hoan nghênh, mỗi năm đều có mấy cặp đôi kết duyên từ đây.

Là đích nữ duy nhất của nhà Thừa tướng, Lãnh Tịch Nhan cũng được mời. Bữa tiệc ngắm hoa hôm nay rất quan trọng đối với nàng. Lãnh Tịch Nhan không dám xem nhẹ, sau khi trang điểm chải chuốt liền cùng mẫu thân ngồi trên xe ngựa chạy tới phủ trưởng công chúa.

Đến phủ trưởng công chúa, các vị phu nhân, tiểu thư và thiếu gia hầu như đều có mặt. Hoàn phì Yến gầy đều tụ tập ở đây, rất náo nhiệt. Lãnh Tịch Nhan chẳng đặt tâm tư ở chỗ này, nhỏ giọng hỏi hệ thống: ‘Hệ thống, Bắc Dã Lâm đã tới chưa? Hắn ở đâu?’

“Nam chính đang ở một mình tại rừng hoa đào phía Tây Bắc, ký chủ có thể đi tìm.” Hệ thống đáp.

Nghe vậy, Lãnh Tịch Nhan tìm cớ xin phép mẹ đi đến khu rừng hoa đằng trước. Rừng hoa đào này bao phủ cả một vùng rộng lớn, có hàng trăm cây đào hồng phấn, đỏ thẫm, tím nhạt, gió vừa thổi, những cánh hoa đã nối tiếp nhau bay lả tả, khung cảnh vô cùng đẹp đẽ. Nam chính thật biết chọn chỗ.

Lãnh Tịch Nhan đang ngắm hoa đào hai bên, chốc lát sau nàng nhìn thấy Bắc Dã Lâm đứng cách đó không xa, hắn mặc một thân bạch y, rất phù hợp với tính cách lạnh lùng của hắn. Mắt thấy Bắc Dã Lâm chuẩn bị rời đi, Lãnh Tịch Nhan vội vàng gọi hắn lại: “Công tử, xin dừng bước.”

Bắc Dã Lâm quay đầu lại, trong mắt lóe qua một tia cảm xúc nhanh đến không đến không kịp bắt giữ, hắn nghi ngờ hỏi: “Cô nương biết ta?” (làm giá ghê(¬_¬;))

“Công tử chẳng lẽ đã quên đêm đông chí năm trước đã xảy ra chuyện gì sao?” Lãnh Tịch Nhan có chút mất mát hỏi.

“Thì ra là cô nương, tại sao lại tới đây?” Bắc Dã Lâm hỏi. Kỳ thật hắn hắn còn vài lời chưa nói: Làm sao có thể quên, đôi mắt nàng đẹp như vậy, tiếng cười nàng dễ nghe như vậy.

“Nếu như ta nói là ta cố ý tới đây để gặp công tử, công tử có tin không?” Nàng tinh nghịch hỏi.

Bắc Dã Lâm dường như không nghĩ tới nàng sẽ trả lời như vậy, hơi hơi cứng lại: “Cô nương, lời như này không thể nói ra nếu để người khác nghe được, sẽ tổn hại tới thanh danh cô nương.” Hắn khẽ khàng nói.

“Vậy thì đã sao, miệng mọc trên người họ, chẳng lẽ có thể bịt miệng họ lại sao? Nếu vì chuyện này mà mất đi một người đối xử chân thành với mình, vậy mới là mất nhiều hơn được.” Nàng mỉm cười nói.

“Cô nương thật là một người có đầu óc cởi mở.” Hắn đáp.

“Đời người như một giấc mộng, biến đổi khôn lường, ai biết ngày mai sẽ ra sao? Có câu hoa nở rồi sẽ tàn, đừng đợi hoa tan mới bẻ cành trơn, có một số việc để tới khi muộn màng, sau này sẽ hối hận không kịp.” Nàng nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc nói.

“Đáng tiếc không phải ai cũng nghĩ như cô nương.” Hắn nhàn nhạt nói.

Nói xong, hai người đối diện bỗng lặng đi.

Một lát sau, Bắc Dã Lâm nói: “Đã muộn rồi, cô nương nên về nhanh đi, kẻo phu nhân sẽ lo lắng.” Dứt lời, không đợi Lãnh Tịch Nhan trả lời liền sải bước đi mất.

Lãnh Tịch Nhan đứng tại chỗ giậm giậm chân: “Người này tại sao lại như vậy a, về sau ta sẽ cho ngươi biết thế nào là lợi hại!” Lãnh Tịch Nhan nói xong liền theo đường cũ đi về.

Kỳ thật, Lãnh Tịch Nhan không biết là: Bắc Dã Lâm chưa bao giờ cùng người khác nói nhiều như vậy, hôm nay phá lệ cùng nàng đứng lại nơi này lâu như vậy, đủ để thấy sự khác biệt của nàng trong lòng hắn. Tất nhiên, trước mắt Lãnh Tịch Nhan vẫn chưa biết.

Lãnh Tịch Nhan trở lại chính điện của phủ công chúa, lúc này yến hội ngắm hoa đã sắp bắt đầu.