Quyển 1 - Chương 5: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Lãnh Tịch Nhan không bỏ qua tia tán thưởng xẹt qua trong mắt Bắc Dã Lâm, thầm nghĩ: “Hì hì xem ra kết quả vẫn không tồi, tuy rằng hắn không biết nàng là ai nhưng có thể để lại ấn tượng tốt với hắn sẽ thuận lợi về sau hơn.”

Lãnh Tịch Nhan đang tập trung suy nghĩ, nhất thời bị đám đông tách ra khỏi bọn nha hoàn và thị vệ lúc nào không hay. Lãnh Tịch Nhan chỉ có thể theo hướng của dòng người, thoát ra ngoài trước rồi mới tìm người được.

Đúng lúc này, đột nhiên xảy ra chuyện: Phía trước không biết vì sao xảy ra tranh chấp, Lãnh Tịch Nhan bị xô đẩy ra khỏi đám người, lấn ra tới giữa đường, đằng trước còn có một con ngựa chạy như điên về phía này, Lãnh Tịch Nhan vốn có thể tránh đi nhưng âm thanh hệ thống đúng lúc này vang lên: “Ký chủ, nam chính đang ở gần.”

Lại là cơ hội ngàn năm có một! Lãnh Tịch Nhan nhanh chóng đưa ra quyết định dứt khoát: Nàng giả vờ như không kịp phản ứng, mắt thấy con ngựa sắp đυ.ng phải nàng, mọi người xung quanh đều lắc đầu thở dài: Một mạng người sống sờ sờ như vậy lại sắp chôn vùi dưới vó ngựa.

Bắc Dã Lâm vừa mới chuẩn bị xoay người rời đi thì nghe thấy tiếng động lớn cách đó không xa, hắn theo bản năng quay lại nhìn: Đó là cô nương thông minh đeo mặt nạ ngựa! Con ngựa kia sắp đυ.ng phải nàng, đồng tử hắn hơi co rụt lại, không kịp nghĩ nhiều đã phi thân lao đi.

Mà Lãnh Tịch Nhan mắt thấy con ngựa càng ngày càng gần mà nam chính còn chưa tới, gấp đến độ mắng hệ thống trong lòng: ‘002, ngươi có đáng tin không đấy???’ Hệ thống đáp: ‘Ký chủ không cần lo lắng, nam chính đang tới rồi.’

Ngay khi con ngựa sắp đυ.ng phải Lãnh Tịch Nhan, Lãnh Tịch Nhan chỉ cảm thấy phần eo của mình bị siết chặt, đã bị mang ra khỏi đường. Đến lúc Bắc Dã Lâm đặt nàng xuống, nàng vẫn còn có chút sốc, hơi lấy lại bình tĩnh sau đó ngẩng đầu lên nhìn Bắc Dã Lâm, chỉ liếc qua đã bị sắc đẹp làm cho mê hoặc: Hắn rất cao, ít nhất phải là 1m8, tóc đen dùng mão ngọc búi lên, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt lạnh lùng đủ làm người khác không rét mà run, khiến ai cũng không dám lại gần, mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm, dáng người hiên ngang, tất cả đều toát lên khí khái nam tử khó cưỡng. Nếu bớt đi phần lạnh lùng kia, hắn nhất định sẽ là phu quân mà mọi nữ tử chưa lập gia đình hằng mong ước, dù sao thì thân phận hắn cao quý như vậy, bên người lại không một tỳ nữ thông phòng hay thê thϊếp nào.

Lãnh Tịch Nhan sửng sốt nhưng trong nháy mắt đã hoàn hồn lại, nàng nhẹ nhàng hành lễ một cách duyên dáng: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp.”

Bắc Dã Lâm gật gật đầu: “Ừm, lần sau cẩn thận một chút.” Hắn thờ ơ nói.

Lãnh Tịch Nhan đang muốn nói gì đó, liền nghe thấy tiếng của nha hoàn nhà mình: “Tiểu thư, tiểu thư, người ở đâu?” Giọng nữ nôn nóng vang lên.

Lãnh Tịch Nhan nở một nụ cười tinh nghịch với hắn, nhét kẹo hồ lô vào tay hắn, nói: “Cái này cho ngươi, coi như là quà cảm ơn, có duyên gặp lại.” Nói xong, không đợi Bắc Dã Lâm trả lời, nàng như tinh linh mang theo tiếng cười tựa chuông bạc đi xa.

Bắc Dã Lâm đứng tại chỗ nhìn nàng đi xa, hắn vốn không phải loại hay xen vào việc của người khác, nhưng không biết vì sao thấy nàng gặp nguy hiểm hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn mà lao tới cứu. Có lẽ bởi đôi mắt sáng ngời của nàng, có lẽ bởi không muốn chứng kiến một sinh mệnh tươi đẹp cứ như vậy biến mất trước mắt mình.

Bắc Dã Lâm định thần lại, xoay người đi về hướng ngược lại.

Lãnh Tịch Nhan đi tới trước mặt hai tiểu nha hoàn, cả hai thấy nàng đều vui mừng: “Tiểu thư, người không sao chứ, vừa rồi chúng em sốt ruột muốn chết….”

“Được rồi được rồi, ta có thể có chuyện gì chứ, cũng đã muộn rồi, chúng ta về thôi.” Lãnh Tịch Nhan cười nói.

“Vâng, thưa tiểu thư.” Sau đó chủ tớ cùng nhau trở về phủ Thừa tướng.

Trở lại phủ Thừa tướng, Lãnh Tịch Nhan tắm rửa xong nằm trên giường, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về những chuyện hôm nay xảy ra: Trước mắt xem ra ấn tượng của Bắc Dã Lâm đối với nàng khá tốt, tuy tính cách tương đối lạnh lùng nhưng dung mạo cũng không tệ lắm, hơn nữa không thể phủ nhận nàng có chút động tâm, khởi đầu rất tốt nha.

Nghĩ nghĩ, Lãnh Tịch Nhan dần chìm vào mộng đẹp.