Quyển 1 - Chương 4: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Lãnh Tịch Nhan hòa vào đám đông, lang thang khắp các quầy hàng, giống như một đứa trẻ tò mò hết sờ chỗ này đến nhìn chỗ kia. Một lúc sau, trên tay đã chất đầy chiến lợi phẩm lớn nhỏ.

Xa xa, nàng nghe thấy tiếng rao bán kẹo hồ lô của người bán hàng rong, nàng hưng phấn chạy tới, nhìn những cây kẹo hồ lô màu sắc bắt mắt đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt, nước miếng suýt chút nữa chảy xuống: “Ông chủ, kẹo hồ lô bán bao nhiêu?”

“Hai văn tiền một xâu.” Ông chủ mỉm cười trả lời.

“Ta mua sáu xiên, này, tiền đây, ông cầm đi.” Lãnh Tịch Nhan nói.

“Được, ta gói lại cho cô nương.” Ông chủ khéo léo bọc kẹo hồ lô lại rồi giao cho Lãnh Tịch Nhan.

Sau khi Lãnh Tịch Nhan phân kẹo hồ lô cho nha hoàn và thị về đằng sau, trong miệng cắn một xâu, trên tay cầm một xâu, lại chạy đến quầy hàng khác.

Lúc này, nàng thấy được một gian hàng bán mặt nạ tinh xảo, nàng chọn lấy một chiếc mặt nạ hình ngựa, trả tiền, đeo lên mặt rồi lại dạo sang gian hàng tiếp theo.

Đột nhiên, Lãnh Tịch Nhan nhìn thấy một quầy hàng rất náo nhiệt, người người chen lấn nhau, nàng tò mò chạy tới xem, hóa ra đó là một quầy hàng đoán câu đố chữ: Mỗi đèn l*иg đều có một câu đố được viết trên đó, các câu đố có đủ loại chủ đề đa dạng, đoán trúng càng nhiều câu đố thì càng nhận được nhiều phần thưởng phong phú.

Lãnh Tịch Nhan liếc mắt liền nhìn trúng chiếc đèn l*иg hình con thỏ, có chút nóng lòng muốn thử. Lúc này hệ thống đã lâu chưa xuất hiện cũng lên tiếng: “Ký chủ, nam chính cũng ở chỗ này.” Lãnh Tịch Nhan nghe vậy, quyết định tham gia giải đố muốn để lại ấn tượng tốt với nam chính. Rốt cuộc, cơ hội tốt như vậy không phải nói có liền có, không thể lãng phí được.

Bắc Dã Lâm rời hoàng cung đi dạo trên đường, nhìn phố phường phồn hoa, hắn cũng cảm nhận được một chút không khí lễ hội. Vốn chỉ tùy ý đi dạo một vòng rồi định quay về, nhưng không biết vì sao, dường như bị thứ gì đó hấp dẫn, đi về phía gian hàng giải đố chữ kia - nơi Lãnh Tịch Nhan đang đứng.

Lãnh Tịch Nhan nhìn câu đố trên đèn l*иg: Có một cây cầu, bên cầu có biển báo cấm qua cầu, tại sao người ta vẫn đi qua?

Lãnh Tịch Nhan suy nghĩ một lúc liền bật thốt lên: “Bởi vì tên cây cầu đó là cầu “Cấm băng qua”.” Nàng vừa trả lời xong, xung quanh đã có tiếng vỗ tay vang dội.

Lãnh Tịch Nhan tiếp tục đoán câu đố tiếp theo: Hãy làm một bài thơ về Đông chí.

Lãnh Tịch Nhan trong lòng mừng thầm: Cái này không làm khó được nàng rồi, Trung Quốc có nhiều thi nhân như vậy, bất kì ai cũng đều có thể đọc ra một thiên cổ danh thơ.

Nàng suy tư một hồi rồi đáp:

"Đô thành mở rộng đường, lễ hội ngập ánh sáng.

Vui thấy ánh trẻ thơ, vui nghe tiếng phố phường.

Vắng vẻ giờ đông vui, vật quý đều trông thấy.

Lại nhớ chuyện năm nào, quan thương không thể đóng."*

*editor dốt văn thơ, mọi người thông cảm (。T ω T。)

Đọc xong, bốn phía vỗ tay như sấm dậy, ông chủ cũng khen: “Vị cô nương đây thật là tài hoa, tại hạ ở đây còn có một câu đố, nếu cô nương giải được thì bất kể muốn phần thưởng gì, chỉ cần trong khả năng của ta, cô nương cứ việc mở miệng.”

Lãnh Tịch Nhan nghĩ nghĩ, đáp: “Được, mời ông chủ đưa ra câu hỏi.”

Ông chủ liền nói: “Khi phán quan đang thẩm vấn nghi phạm thì phát hiện hắn là một tên câm điếc, vì vậy ông tiến hành thẩm vấn trên giấy, sau khi thẩm vấn kết thúc, vị quan kia trầm tư một lúc, rồi nói với tên câm điếc kia một câu, phát hiện tên đó chính là thủ phạm. Hỏi phán quan kia đã nói gì mà khiến phạm nhân kia bị bại lộ?”

Câu hỏi vừa được đặt ra, không chỉ Lãnh Tịch Nhan mà cả đám đông quanh đó đều rơi vào trầm tư, cũng bao gồm cả Bắc Dã Lâm. Chỉ chốc lát sau, Lãnh Tịch Nhan đã nảy ra linh cảm, nói ra đáp án: “Ta hiểu rồi, phán quan nói: “Ngươi có thể đi rồi.”.”

Nói xong, những tràng pháo tay nhiệt liệt vang lên từ khắp nơi, người đạm mạc như Bắc Dã Lâm, trong đôi mắt luôn điềm tĩnh không một gợn sóng kia cũng không khỏi lộ ra sự tán thưởng: Thật là một cô nương thông minh. Hắn nhìn nàng thật sâu, cảm xúc trong mắt rất phức tạp, một lúc sau những xúc cảm đó liền biến mất, ánh mắt lại trở về vẻ bình tĩnh không chút dao động.

Ông chủ dò hỏi Lãnh Tịch Nhan muốn phần thưởng gì, Lãnh Tịch Nhan nhận lấy chiếc đèn l*иg con thỏ kia rồi rời đi cùng nha hoàn và thị vệ.