Quyển 1 - Chương 28: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Thời điểm Lãnh Tịch Nhan tỉnh ngủ đã là giữa trưa. Nàng từ trên giường ngồi dậy, mới nhớ tới buổi sáng Bắc Dã Lâm hình như có nói hôm nay muốn đi ra ngoài xử lý chút việc, có thể không về, bảo nàng ở yên trong phủ linh tinh.

Nàng vén chăn lên, nhìn trên người mình phủ đầy dấu hôn xanh xanh tím tím, không khỏi oán trách trong lòng: Người xấu, hôm nay phải ra ngoài làm việc mà tối qua còn ra sức mà lăn lộn nàng như vậy, lẽ nào không biết mệt sao?

Nàng oán giận xong, đứng dậy rửa mặt thay quần áo dùng bữa. Ăn xong, nàng lại nghĩ hôm nay nên làm gì, nhớ tới đã lâu không về thăm phủ Thừa tướng, liền tính đến phủ Thừa tướng vấn an cha mẹ. Nàng thầm nghĩ trong lòng: Dù sao Bắc Dã Lâm còn ra ngoài làm việc, nàng ngây ngốc trong phủ cũng thật nhàm chán, hơn nữa nàng về nhà mẹ đẻ chứ không phải đi nơi nào khác linh tinh, hắn hẳn sẽ không tức giận.

Nàng tự mình thu dọn, chuẩn bị đi phủ Thừa tướng. Mới vừa bước ra khỏi cửa lớn phủ hoàng tử, quản gia nhìn thấy vội gọi nàng lại: “Hoàng tử phi muốn đi đâu? Lục hoàng tử đã có lệnh qua muốn ngài ở lại trong phủ.”

Lãnh Tịch Nhan làm nũng nói: “Quản gia bá bá, người ta phải về phủ Thừa tướng nha, ta đã rất lâu chưa gặp lại cha mẹ…”

Quản gia do dự nói: “Này…”

Lãnh Tịch Nhan thấy có tác dụng, vội rèn sắt khi còn nóng: “Quản gia bá bá, ông cho ta đi đi, ta rất nhớ cha mẹ muốn trở về nhìn bọn họ…” Nói rồi còn dùng đôi mắt to ngập nước nhìn ông.

Quản gia không còn cách nào, chỉ đành đáp ứng. Lãnh Tịch Nhan hoan hô một tiếng, liền nhanh chóng lên đường về phủ Thừa tướng.

Lãnh Tịch Nhan trở lại phủ Thừa tướng, thủ vệ thị vệ nhìn thấy nàng đều rất cao hứng. Nàng chào hỏi một chút, rồi đi thẳng đến hậu viện tìm Lâm Vũ Vi. Đi vào sân viện Lâm Vũ Vi, Lãnh Tịch Nhan trông thấy mẫu thân đang khâu vá quần áo. Nàng cao hứng mà hô một tiếng: “Mẫu thân, con đã trở về!”

Lâm Vũ Vi nghe vậy buông việc trong tay xuống, mừng rỡ nói: “Nhan Nhan, con như thế nào đã trở về?”

Lãnh Tịch Nhan làm nũng: “Con nhớ mẹ nên về, chẳng lẽ mẫu thân không nhớ con sao?”

Lâm Vũ Vi từ ái đáp: “Nhớ nhớ nhớ, sao có thể không nhớ được? Nhớ Nhan Nhan của chúng ta nhất…”

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy liền cao hứng, Lâm Vũ Vi quan tâm hỏi: “Lục hoàng tử đối với con có tốt không?”

Nhắc tới Bắc Dã Lâm, Lãnh Tịch Nhan mang theo chút ngượng ngùng nói: “Hắn… Đối con rất tốt!”

Lâm Vũ Vi nhìn khóe mắt đuôi mày nàng giấu không được niềm hạnh phúc, nghĩ đến Lục hoàng tử hẳn đã quan tâm chăm sóc nàng rất nhiều, liền yên lòng. Hai mẹ con thân mật trò chuyện với nhau, không khí thực hòa hợp.

Bất tri bất giác đã tới giờ ăn tối, trên bàn cơm, Lãnh Sách, Lãnh Hạo Hiên cùng với Lãnh Hạo Nhiên thấy nàng trở về đều rất cao hứng, sôi nổi quan tâm hỏi han tình hình của nàng. Cảm nhận được sự chăm sóc của người nhà, Lãnh Tịch Nhan cảm thấy hạnh phúc vô cùng.

=== ===

Đến cuối ngày, Bắc Dã Lâm kết thúc công việc sớm, liền vội vàng chạy về phủ. Kỳ thật hắn vốn dĩ có thể để sáng mai mới về, nhưng nhớ đến người thương trong phủ thì gấp không chờ nổi mà chạy về phủ.

Trở lại trong phủ, Bắc Dã Lâm lập tức đi về hướng viện Lãnh Tịch Nhan. Không gặp nàng trong sân, Bắc Dã Lâm gọi quản gia tới, hỏi: “Hoàng tử phi đi đâu?”

Quản gia cung kính đáp: “Hồi Lục hoàng tử, hoàng tử phi đã về phủ Thừa tướng.”

Bắc Dã Lâm nghe vậy, phất phất tay cho quản gia lui xuống, cũng tới phủ Thừa tướng.

Phủ Thừa tướng, vợ chồng Lãnh Sách nghe tin Bắc Dã Lâm tới cửa, nghĩ hẳn là tới tìm Lãnh Tịch Nhan, liền cho hắn vào.

Bắc Dã Lâm nhìn thấy vợ chồng thừa tướng, kính cẩn chào: “Con rể gặp qua nhạc phụ nhạc mẫu, không biết thân thể cha mẹ vẫn mạnh khỏe chứ?”

Lãnh Sách mở miệng nói: “Lục hoàng tử thật có lòng, lão thần vẫn mạnh khỏe.”

Lâm Vũ Vi ở một bên cũng nói: “Lục hoàng tử không cần đa lễ, đều là người một nhà.”

Ba người lại tùy ý hàn huyên một ít, chỉ là ánh mắt Bắc Dã Lâm vẫn luôn nhìn quanh bốn phía. Lâm Vũ Vi thấy thế, hỏi: “Lục hoàng tử là đang tìm Nhan Nhan chăng?”

Bắc Dã Lâm hào phóng trả lời: “Con hôm nay đến để đón Nhan Nhan trở về, không biết nàng ở đâu?”

Lâm Vũ Vi đáp: “Nhan Nhan đang ở trong viện của mình, con có cần gọi nó ra không?”

Bắc Dã Lâm mở miệng: “Không cần, để con đi tìm nàng, đa tạ nhạc mẫu đã báo cho!” Dứt lời, liền đi đến hậu viện phủ Thừa tướng.

Vào khuê phòng của Lãnh Tịch Nhan, chỉ thấy nàng đã ngủ rồi. Nhìn Lãnh Tịch Nhan, Bắc Dã Lâm cảm thấy một ngày mỏi mệt đều tiêu tán không ít.

Hắn bước lên trước, nhẹ nhàng đánh thức Lãnh Tịch Nhan: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, tỉnh tỉnh, chúng ta về nhà!”

Lãnh Tịch Nhan lẩm bẩm: “Ân… Người ta muốn ngủ…”

Bắc Dã Lâm dịu dàng dỗ dành: “Ngoan, chúng ta về nhà ngủ tiếp…”

Lãnh Tịch Nhan mềm mềm mại mại nói: “Ân… Chàng ôm em…”

Bắc Dã Lâm nghe vậy, yêu chiều hùa theo: “Được được được, ta ôm em!” Nói xong, nhẹ nhàng mà bế nàng lên.

Sau đó cùng thừa tướng vợ chồng cáo biệt, Bắc Dã Lâm ôm Lãnh Tịch Nhan rời đi.

Có lẽ là ngủ không được thoải mái lắm, Lãnh Tịch Nhan di chuyển một chút bất an giật giật. Bắc Dã Lâm vội dừng lại bước chân, điều chỉnh tư thế thoải mái cho nàng, ôn nhu vỗ vỗ phía sau lưng nàng, ở bên tai nhẹ giọng dỗ dành nàng chìm giấc ngủ.

Lâm Vũ Vi đứng ở phía sau, chứng kiến hết thảy, nhìn Lục hoàng tử ôn nhu đến như thế, tình cảm sâu đậm trong mắt không thể là giả được, cảm thấy thực vui mừng.

Bắc Dã Lâm một đường bế nàng trở về hậu viện phủ hoàng tử, nhẹ nhàng đặt nàng ở trên giường, hắn đi tắm xong cũng liền lên giường ôm chầm lấy nàng. Nhìn khuôn mặt say ngủ của nàng, trong lòng nghĩ: Đứa nhỏ vô lương tâm, ta phong trần mệt mỏi gấp gáp trở về để gặp em, còn em thế nhưng lại ngủ ngon lành.

Tuy là oán trách, nhưng tràn đầy trong lòng đều là hạnh phúc, ánh mắt nhìn nàng dịu dàng đến mức có thể chảy nước. Hắn ôm cơ thể nàng, bình yên đi vào giấc ngủ.