Quyển 1 - Chương 22: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Rạng sáng ngày hôm sau, Bắc Dã Lâm tỉnh dậy. Ngay khi vừa mở mắt ra, hắn liền theo bản năng cúi đầu nhìn vào l*иg ngực mình. Chỉ thấy Lãnh Tịch Nhan cuộn tròn trong lòng hắn, tay nắm lại thành một nắm đấm nhỏ đặt trước ngực hắn, hô hấp mềm nhẹ, lông mi dày rậm rạp, tựa như một bé mèo con đang ngủ trong l*иg ngực hắn, nho nhỏ rất đáng yêu.

Vừa mở mắt đã được nhìn thấy gương mặt say giấc ngọt ngào của nàng, tim Bắc Dã Lâm lập tức căng đầy, tràn ngập hạnh phúc. Hắn nhịn không được cúi đầu, đặt xuống một nụ hôn lưu luyến dịu dàng, không ngừng mυ"ŧ lấy đôi môi nàng, đến tận khi nàng bị quấy nhiễu đến khó chịu mới dứt ra.

Bắc Dã Lâm nhẹ nhàng mà buông nàng ra, đắp lại chăn cho nàng, sau khi xuống giường rửa mặt thay quần áo lại quay trở về mép giường nhìn nàng thêm vài lần, phân phó nô tỳ hầu hạ nàng cho tốt mới đi xử lý công việc.

Hắn bước ra khỏi phòng, gọi thị vệ Ảnh Nhất bên người tới hỏi: “Người ở đâu?”

Ảnh Nhất cung kính trả lời: “Thuộc hạ hiện nhốt cô ta trong ám phòng, chờ ngài tới xử trí.”

Bắc Dã Lâm lạnh nhạt nói: “Theo ta đi xem!” Nói xong, liền sải bước đi đến ám phòng.

Ám phòng là nơi Bắc Dã Lâm thiết kế ra để đối phó những người phản bội mình, phàm là kẻ đã vào ám phòng, đều chưa bao giờ có cơ hội nghĩ tới vào lại lần hai. Lần này, ám phòng lại nghênh đón một vị khách mới: Hoài An quận chúa.

Hoài An quận chúa bị bắt tới vào đêm qua, tối hôm qua Ảnh Nhất cho cô ta dùng thuốc mê rồi đưa cô ta tới nơi này. Sau khi cô ta tỉnh lại đã phát hiện bản thân bị trói ở một nơi rất tối, toàn thân không thể nhúc nhích, ả dùng hết sức lực cũng không có cách nào thoát khỏi dây thừng, cuối cùng kiệt sức mà ngủ thϊếp đi.

Bắc Dã Lâm đến ám phòng, lập tức đi thẳng vào tận phòng trong cùng, ra lệnh cho người hầu mở cửa, nhìn Hoài An quận chúa bị trói ở trên ghế, đầu cúi thấp giống như đang ngủ, lạnh nhạt mà mở miệng: “Đánh thức ả cho ta!” Lập tức có người cầm một chậu nước, hung hăng tạt lên trên người ả.

Hoài An bị nước dội lạnh đến bừng tỉnh, cô ta tập trung nhìn kĩ lại, Bắc Dã Lâm đang đứng ở cách đó không xa nhìn ả, ánh mắt khinh miệt như đang nhìn một con kiến, biểu cảm trên mặt không còn ôn nhu như khi ở trước mặt Lãnh Tịch Nhan, mà là một mảnh lạnh băng.

Hoài An bị ánh mắt hắn dậy lên trong lòng một trận lửa giận, phẫn nộ chất vấn hắn: “Ngươi đây là đang có ý gì?”

Bắc Dã Lâm lạnh nhạt mà đáp: “Ta có ý tứ gì, ngươi không phải thấy rồi đấy sao? Chuyện Nhan Nhan bị rơi xuống vực là do ngươi dàn dựng?”

Hoài An nhìn bộ dáng lạnh nhạt của hắn, mạnh miệng đáp trả: “Ngươi có bằng chứng gì chứng minh là ta làm?”

Bắc Dã Lâm cười lạnh một tiếng: “Bằng chứng?” Hắn phất phất tay, liền có người nâng hai cổ thi thể lên, tiện tay ném trước mặt Hoài An.

Hai cái xác kia hai tay hai chân đều bị chém đứt, tròng mắt bị đào ra, hai cái hốc sâu trên mặt kia bị kiến bò đầy, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Hoài An quận chúa trông thấy, nhịn không được cúi đầu nôn khan một trận.

Bắc Dã Lâm lại chậm rãi nói: “Ngươi thật sự cho rằng những chuyện ngươi làm bổn hoàng tử không biết sao? Ngươi có lòng ghen ghét rất lớn, không thể chịu nổi có ai đẹp hơn mình, không ít danh môn khuê nữ trong kinh thành bị ngươi hủy dung; ngươi còn lén nuôi dưỡng nam sủng, tụ tập dâʍ ɭσạи, sinh hoạt cá nhân phóng đãng không chịu nổi; nhưng là, ngươi cư nhiên dám duỗi cái tay dơ bẩn đến trên người Nhan Nhan, bổn vương tất nhiên không thể chịu đựng cho qua!”

Sắc mặt Hoài An quận chúa dữ tợn gào lên: “Lại là nữ nhân kia, nàng ta rốt cuộc có cái gì tốt, khiến các ngươi từng người đều mê luyến nàng ta như vậy? Không có nàng ta, bổn quận chúa chính là đệ nhất mỹ nhân của Bắc Dã quốc, người ngươi cưới cũng sẽ là ta, ta mới là người thích hợp nhất với ngươi, hai chúng ta mới là một đôi trời sinh, sao ngươi lại có thể cưới nàng ta mà không cưới ta, ta mới là người yêu ngươi nhất …” Hoài An quận chúa trên mặt tràn đầy ám ảnh bệnh hoạn.

Bắc Dã Lâm lắc đầu, lãnh khốc vô tình nói: “Quả thực là si tâm vọng tưởng, bổn hoàng tử và ngươi không có gì để nói nữa, nếu dám làm ra chuyện như vậy thì phải gánh lấy hậu quả ngươi nên nhận!”

Bắc Dã Lâm nói xong, phân phó một tiếng, liền có người túm cổ áo cô ta mang đến một nơi khác. Càng tới gần nơi đó, Hoài An quận chúa càng thấy bất an.

Cuối cùng đã đến cái nơi quỷ dị kia, chỉ thấy trên mặt đất có một cái hố lớn, tới gần hơn mới thấy, thế mà một cái hang rắn! Bên trong rắn rết bò đầy rậm rạp, “Xì Xì” phun lưỡi rắn, con ngươi dựng đứng nhìn con mồi là Hoài An quận chúa thèm nhỏ dãi.

Theo lệnh của Bắc Dã Lâm, có người treo Hoài An quận chúa lên cao ngay trên cái hố toàn rắn kia, dây thừng treo ả căng ra đã bị cắt mất một đoạn nhỏ, theo thời gian trôi qua, vết cắt nhỏ dưới sức nặng của ả và trọng lực sẽ càng lúc càng lớn, cho đến cuối cùng khi dây thừng hoàn toàn đứt, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Hoài An quận chúa nghĩ đến đây, rốt cuộc lúc này mới cảm thấy sợ hãi, cô ta vô cùng hoảng sợ la hét: “Buông ta ra, Bắc Dã Lâm, ngươi không thể đối xử với ta như vậy!” Bắc Dã Lâm thờ ơ, đứng ở đó, lẳng lặng mà thưởng thức trò hề của ả.

Một lát sau, có người đến bẩm báo Lãnh Tịch Nhan đã tỉnh, Bắc Dã Lâm nghe vậy liền xoay người rời đi, không hề để tâm Hoài An quận chúa.

Trở lại phòng, Bắc Dã Lâm nhìn thấy Lãnh Tịch Nhan đang ngồi ở kia, hắn từng bước đi về phía nàng, trong mắt chỉ có hình bóng của nàng.