Quyển 1 - Chương 23: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Trải qua nửa tháng tĩnh dưỡng, cuối cùng bệnh tình của Lãnh Tịch Nhan đã chuyển biến tốt, khôi phục lại dáng vẻ tung tăng nhảy nhót như trước. Bắc Dã Lâm thấy vậy, rốt cuộc chân chân chính chính hoàn toàn yên lòng.

Trong khoảng thời gian Lãnh Tịch Nhan dưỡng bệnh, cũng ngẫu nhiên hỏi về tình huống phía Hoài An quận chúa, Bắc Dã Lâm chỉ cười không nói gì, chỉ nhẹ nhàng an ủi nàng: “Cô ta về sau sẽ không bao giờ quấy rầy cuộc sống của chúng ta.” Lòng hiếu kỳ của nàng càng thêm mãnh liệt.

Nàng ngầm hỏi qua hệ thống, mới biết được tình trạng của Hoài An quận chúa: Ả bị Bắc Dã Lâm treo trên hang rắn một ngày một đêm, trong lúc quá mức sợ hãi thế nhưng bị dọa đến mất khống chế, khiến ả xấu hổ giận dữ muốn chết. Đến khi được thả xuống, sớm đã sợ tới mức thần trí không rõ, lâm vào trạng thái điên cuồng. Còn tưởng rằng ả ta lợi hại thế nào, bất quá cũng chỉ như thế. Lãnh Tịch Nhan trào phúng nghĩ.

Chiều hôm nay, Bắc Dã Lâm xử lý công việc ở thư phòng, Lãnh Tịch Nhan cảm thấy thật nhàm chán, muốn tới thư phòng tìm vài cuốn sách thú vị để xem.

Nàng đẩy cửa thư phòng ra, Bắc Dã Lâm nghe được tiếng động đang muốn mở miệng khiển trách, ngẩng đầu thấy người đến là Lãnh Tịch Nhan, liền nhẹ nhàng hỏi: “Sao em lại đến đây?” Lãnh Tịch Nhan thè lưỡi: “Em quấy rầy chàng rồi sao? Em chỉ muốn tìm sách để xem một chút, tìm được liền đi ngay, sẽ không làm phiền đến chàng!”

Bắc Dã Lâm ôn nhu mở miệng: “Không có việc gì, cứ xem ở đây đi!”

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy thì yên lòng, nàng đi đến kệ sách trước mặt, nhìn qua từng hàng, thấy một quyển sách về kỳ nhân liệt truyện, nàng rất tò mò, liền cầm quyển sách kia ngồi trên giường nệm xem.

Trong thư phòng lặng im không tiếng động, Bắc Dã Lâm ngồi làm việc trên án thư, Lãnh Tịch Nhan thì ngồi trên giường nệm an tĩnh mà lật những trang sách trong tay. Bắc Dã Lâm thỉnh thoảng lại nhìn về phía Lãnh Tịch Nhan, nhưng Lãnh Tịch Nhan lại chẳng chú ý đến hắn một chút nào, khiến cho hắn cảm thấy hơi ghen tị: Chẳng lẽ một người sống sờ sờ là hắn đây còn so ra kém hơn một cuốn sách sao?

Hắn buông bút đứng dậy, đi đến bên người Lãnh Tịch Nhan, từ phía sau nàng ngồi xuống, vòng tay ôm lấy eo nàng, ghé vào tai nàng hỏi: “Đang xem sách gì vậy?” Hơi nóng của hắn phả vào bên tai Lãnh Tịch Nhan, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.

“Chàng xem chàng xem, quyển sách này này thật thú vị, trên đời thế nhưng có người phun lửa…” Lãnh Tịch Nhan hưng phấn nói.

Giọng điệu Bắc Dã Lâm mang theo chút vị chua: “Còn tốt đẹp như vậy sao?”

Lúc này Lãnh Tịch Nhan mới nhận ra hắn đang ghen tị, nàng buông sách xoay người ôm cổ hắn, làm nũng nói: “Ai nha chàng không phải đang làm việc sao? Người ta buồn chán nên mới đọc sách mà, chàng cũng đừng giận nữa.” Nói xong liền hôn hắn một cái.

Mỹ nhân tự động dâng môi thơm lên Bắc Dã Lâm sao có thể buông tha, hắn một tay đỡ lấy sau gáy nàng làm nụ hôn này sâu hơn. Bắc Dã Lâm vốn chỉ là muốn hôn nàng mà thôi, nhưng hôn rồi lại hôn liền cảm thấy có một ngọn lửa từ dưới bụng dâng lên, khiến hắn càng muốn nhiều hơn nữa.

Tay hắn không tự giác sờ soạng trên người nàng, chạm đến đai lưng bên hông liền muốn cởi ra, Lãnh Tịch Nhan mặc dù đang ý loạn tình mê hết sức cũng không quên hoàn cảnh bản thân lúc này, vội vàng ấn bàn tay muốn làm loạn của hắn lại, hơi thở gấp nói: “Đừng… Bên ngoài còn có người… Chờ buổi tối đi…”

Bắc Dã Lâm cũng biết bây giờ không ổn, chỉ đàng bất mãn buông tay, nhưng mà nghĩ đến đêm nay vẫn là rất cao hứng, hắn mổ nhẹ lên đôi môi anh đào bị hắn chà đạp đến sưng đỏ, giọng khàn khàn: “Đừng quên những gì em đã đáp ứng với ta!” Lãnh Tịch Nhan xấu hổ trốn vào trong lòng ngực hắn.

Chờ đến thời điểm ăn tối, trong đôi mắt Bắc Dã Lâm khi nhìn Lãnh Tịch Nhan như mang theo lửa nóng, Lãnh Tịch Nhan tức giận liếc mắt lườm hắn một cái: Có cần vội vàng như vậy không? Bắc Dã Lâm mới hơi biết điều mà kiềm chế một chút.

Một lúc sau, Lãnh Tịch Nhan vừa tắm rửa xong bước ra từ sau bình phong đã bắt gặp ánh mắt sáng quắc của Bắc Dã Lâm nhìn mình chằm chằm, nàng bị hắn nhìn đến đỏ mặt tim đập, ậm ừ nói: “Em tắm xong rồi, chàng cũng đi tắm đi!” Nói xong, Lãnh Tịch Nhan vội vàng trốn đến trên giường.

Bắc Dã Lâm cũng tùy ý nàng, dù sao đêm nay nàng trốn không thoát, vẫn là không nên ép quá mức, kẻo lại dọa sợ nàng. Vì thế, hắn cầm lấy quần áo đi vào sau bình phong tắm gội. Lãnh Tịch Nhan ngồi trên giường cảm thấy cực kỳ căng thẳng, để giảm bớt khẩn trương nàng tiện tay cầm một quyển sách lên xem. Chỉ chốc lát sau, Bắc Dã Lâm đã tắm xong đi tới.

Hắn ngắm Lãnh Tịch Nhan mặc một bộ áo ngủ màu xanh da trời, bao bọc phía dưới lớp vải kia là thân thể mềm mại lả lướt hấp dẫn, mái tóc đen xõa tung ở sau người, trên mặt không chút son phấn. Nghĩ đến đêm nay có thể biến nàng thành người của mình, trong mắt hắn bốc lên ngọn lửa dục hừng hực thiêu đốt.

Hắn từng bước từng bước đến gần Lãnh Tịch Nhan. Nghe tiếng bước chân, Lãnh Tịch Nhan chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh. Cuối cùng, Bắc Dã Lâm đến trước mặt nàng, ngồi xuống bên cạnh nàng. Nàng có chút hoảng hốt, quay đầu muốn nói gì đó để xoa dịu bầu không khí nhưng lại bị Bắc Dã Lâm hôn lên.

Nụ hôn của hắn nhiệt tình như lửa, chỉ chốc lát sau, Lãnh Tịch Nhan đã chìm đắm vào nụ hôn này.

=== ===

Ha ha, chương sau hầm thịt ^_^