Quyển 1 - Chương 21: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Tuy rằng Lãnh Tịch Nhan đã tỉnh, nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, Bắc Dã Lâm vẫn triệu thái y tới khám lại cho nàng.

Thái y sau khi bắt mạch xong, cười nói với Bắc Dã Lâm: “Lục hoàng tử yên tâm, mạch tượng của hoàng tử phi mạnh mẽ hữu lực, tương tự thân thể cũng không quá đáng ngại, chỉ cần cẩn thận điều dưỡng, nửa tháng sau sẽ khỏi hẳn.”

Bắc Dã Lâm nghe vậy, rốt cuộc hoàn toàn yên lòng, hiếm có khi mà lộ ra vẻ tươi cười.

Thái y đi rồi, Bắc Dã Lâm ngồi trở lại mép giường, chăm chú nhìn sâu vào Lãnh Tịch Nhan, bị ánh mắt kia nhìn đến đỏ mặt tim đập, Lãnh Tịch Nhan ngại ngùng hỏi: “Làm gì vậy… Sao lại nhìn em như vậy?”

Bắc Dã Lâm không nói lời nào, hắn nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, hít lấy hương thơm trên người nàng thật sâu, mới thấp giọng thì thầm bên tai nàng: “Em làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng…”

Bắc Dã Lâm chưa nói hết câu, nhưng Lãnh Tịch Nhan cũng đã đoán được hắn định nói gì, tim nàng lập tức trở nên mềm nhũn, cũng ôm lại hắn: “Yên tâm đi, không phải em vẫn ổn đấy sao? Em hứa với chàng về sau em sẽ tự bảo vệ bản thân thật tốt.”

Nghe vậy, Bắc Dã Lâm càng ôm nàng chặt hơn, một lát sau, hắn mới buông tay, trịnh trọng nói với nàng: “Ta có lời muốn nói với em.”

Lãnh Tịch Nhan nhìn vẻ mặt nghiêm túc của hắn, trong lòng đột nhiên cảm thấy khẩn trương hẳn lên, nàng thấp thỏm hỏi: “Nói cái gì?”

Bắc Dã Lâm hít sâu một hơi, mới chậm rãi mở miệng: “Ta trước kia chưa tiếp xúc với nữ tử bao giờ, cũng không biết yêu một người là cảm giác gì, mãi đến khi gặp được em. Em thông tuệ, hào phóng, giảo hoạt, em rất khác với những nữ tử ta từng gặp gặp trước đây, ta đột nhiên nảy sinh tò mò về em. Không biết bắt đầu từ khi nào, hình bóng em luôn hiện hữu trong đầu ta, khiến ta không kiềm được muốn lấy lòng em, lúc nào cũng muốn đến gặp em, em vui vẻ ta cũng sẽ vui vẻ, em khổ sở ta cũng sẽ khổ sở theo…”

“Ta cho rằng đây là bởi vì ta với em quá thân cận gần gũi.” Bắc Dã Lâm chậm rãi nói tiếp, “Qua một khoảng thời gian sẽ không như vậy nữa, cho đến khi thấy em rơi xuống vực sâu, lòng ta đau muốn chết lặng, mới kinh ngạc phát hiện ra ta sớm đã yêu em sâu đậm, không có em ta chẳng thể làm được gì, cho nên, em có thể cho ta một cơ hội, để ta chăm sóc em, yêu thương em cả đời này được không?”

Bắc Dã Lâm nói xong, liền hồi hộp quan sát Lãnh Tịch Nhan, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi, giống như một tù nhân đang chờ bị kết án.

Lãnh Tịch Nhan nhìn hắn, trầm mặc một hồi. Bắc Dã Lâm nhìn nàng im lặng thật lâu, trái tim cũng nguội lạnh dần. Đúng lúc này, Lãnh Tịch Nhan đột nhiên cười, nàng nghịch ngợm nói: “Chàng đoán đi, đoán đúng em sẽ thích chàng!”

Bắc Dã Lâm sửng sốt một hồi, mới phản ứng lại ý tứ trong lời nàng là gì, hắn mừng rỡ như điên, gắt gao ôm lấy Lãnh Tịch Nhan, “Nha đầu hư đốn này, em làm ta sợ lắm biết không.” Hắn bất đắc dĩ nói.

Lãnh Tịch Nhan làm nũng trong lòng ngực hắn nói: “Ai nha, ta đây cùng chàng nói giỡn thì sao, em mặc kệ, chàng sau này không được liếc mắt với một nữ tử nào, không được mắng em, không được hung dữ với em, phải vĩnh viễn yêu em…”

Bắc Dã Lâm để nàng tùy ý nhõng nhẽo đưa ra hàng loạt yêu cầu, mặc kệ nàng nói cái gì đều đáp ứng, sự yêu chiều trong mắt như muốn tràn ra, phảng phất tựa đang nhìn trân bảo độc nhất vô nhị trên đời, nàng quả thật là trân bảo, là trân bảo trong lòng hắn.

Cuối cùng, chờ Lãnh Tịch Nhan nói xong, hắn còn săn sóc hỏi: “Đói bụng không? Có muốn ăn chút gì không?” Lãnh Tịch Nhan xác thật cảm thấy có hơi đói, liền gật gật đầu.

Bắc Dã Lâm phân phó phòng bếp làm vài món ăn thanh đạm mang lên đây, ăn cùng nàng. Ăn xong, lúc này Bắc Dã Lâm mới có tâm trạng hỏi nàng những chuyện đã xảy ra. Biết được là do Hoài An quận chúa động tay chân, trong mắt hắn là một mảnh lạnh băng: “Nữ nhân ác độc này, ta sẽ không bỏ qua cho ả!”

Bọn họ lại ngồi hàn huyên một thêm ít, bởi vì Lãnh Tịch Nhan vẫn còn ốm, dần dần, nàng lại bắt đầu thấy buồn ngủ, Bắc Dã Lâm trông dáng vẻ mệt mỏi của nàng, nhẹ giọng hỏi: “Mệt rồi sao? Có muốn ngủ một lát không?”

Lãnh Tịch Nhan nhìn đôi mắt đen láy của Bắc Dã Lâm, đoán rằng hắn hẳn là đã chăm sóc nàng cả đêm không ngủ, đau lòng mở miệng: “Được, nhưng chàng phải cùng ngủ với em!”

Trông thấy đôi mắt sáng lấp lánh của nàng, lòng Bắc Dã Lâm mềm nhũn, sủng nịch: “Ừ, ta cùng em ngủ!”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng bế Lãnh Tịch Nhan lên đặt trên giường, sau đó hắn cũng cởϊ áσ ngoài, nằm xuống bên cạnh nàng, đắp chăn cho hai người đàng hoàng.

Lãnh Tịch Nhan tự động lăn vào trong l*иg ngực hắn, đầu nhỏ dụi dụi lên người hắn, tìm được tư thế thoải mái, liền nhắm mắt lại.

Bắc Dã Lâm ôm nàng, đặt một nụ hôn lên môi nàng, ôn nhu mở miệng: “Ngoan, ngủ đi!” Tiếp theo, liền nhẹ nhàng vỗ lưng nàng để dỗ nàng ngủ. Dưới sự vỗ về ôn nhu của hắn, Lãnh Tịch Nhan nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Ngắm gương mặt ngọt ngào đang say giấc của nàng, người đã chăm sóc nàng trắng đêm là Bắc Dã Lâm giờ đây mới cảm thấy cơn mệt mỏi ập đến bao trùm lấy hắn. Ôm thân mình mềm mại của nàng, chỉ chốc lát sau, Bắc Dã Lâm cũng chìm vào mộng đẹp ngọt ngào, khóe miệng còn mang theo ý cười.