Quyển 1 - Chương 20: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Bắc Dã Lâm ôm Lãnh Tịch Nhan vội vàng quay về trong chùa, hỏi mượn một bộ quần áo sạch sẽ giúp nàng thay đồ, sau đó tránh ra để thái y chẩn trị.

Thái y ngồi xuống nghiêm túc bắt mạch cho nàng, cẩn kiểm tra nhịp đập, một lúc lâu sau, mới nhẹ nhàng thở ra, cung kính nói với Bắc Dã Lâm: “Khởi bẩm Lục hoàng tử, Lục hoàng tử phi trên người không có ngoại thương, chỉ là thời gian ở trong nước quá lâu dẫn tới khoang ngực ứ đọng dịch, nửa tháng này cần điều dưỡng cho tốt, lão thần bây giờ sẽ đi kê đơn.”

Hắn phất phất tay, thái y liền lui xuống làm việc. Thái y vừa rời khỏi phòng, Bắc Dã Lâm nhẹ nhàng đến bên mép giường, nắm tay Lãnh Tịch Nhan, nâng lên môi hôn, cất giọng khàn khàn: “Nhan Nhan, Bắc Dã Lâm ta tại đây xin thề, về sau này sẽ che chở nàng thật tốt, tuyệt không để nàng bị thương!”

Lúc này thái y mang theo phương thuốc quay lại, cung kính thưa với Bắc Dã Lâm: “Lục hoàng tử, lão thần đã kê một đơn thuốc an thần cho Lục hoàng tử phi, điều kiện khám chữa trong chùa không đầy đủ, chờ đến khi tình huống của Lục hoàng tử phi ổn định hơn một chút, mong Lục hoàng tử mang Lục hoàng tử phi về phủ, lão thần lại cẩn thận trị liệu cho hoàng tử phi.”

Chỉ chốc lát sau, thuốc đã nấu xong được bưng lên, Lãnh Tịch Nhan hôn mê bất tỉnh không thể uống, Bắc Dã Lâm liền dùng miệng đút thuốc cho nàng uống, cho đến khi hết cả bát thuốc mới thôi.

Tới nửa đêm, tình trạng Lãnh Tịch Nhan đã dần ổn định trở lại, Bắc Dã Lâm một khắc cũng không dám trì hoãn, vội ôm nàng lên xe ngựa khởi hành lên đường hồi phủ.

Lãnh Tịch Nhan mềm mại nằm trong vòng tay Bắc Dã Lâm, ngực hơi phập phồng. Nhìn dáng vẻ suy yếu của nàng, Bắc Dã Lâm không biết đã tự trách bản thân trong lòng bao nhiêu lần, nhưng mà hắn thật sự rất may mắn, giờ phút này nàng yên ổn mà say giấc trong lòng hắn, hắn không khỏi cảm tạ trời cao đã không mang nàng đi, từ nay về sau hắn sẽ dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để bảo hộ nàng cả đời.

Nghĩ đến đây, hắn càng dùng sức cẩn thận không để nàng đau mà ôm chặt lấy thân thể mềm mại vào trong lòng ngực.

Vào hừng đông ngày hôm sau, đoàn người cuối cùng về tới phủ Lục hoàng tử.

Bắc Dã Lâm chẳng để tâm đến việc nói chuyện cùng người trong phủ, vội vàng ôm Lãnh Tịch Nhan trở lại trong viện nơi nàng ở, nhẹ nhàng đặt nàng trên giường, sai thái y cẩn thận chẩn mạch lại cho nàng. Thái y bắt mạch xong, lại ngồi xuống kê thuốc.

Kê thuốc xong, thái y nói: “Lục hoàng tử, phương thuốc được viết xong rồi, dựa theo đơn này sắc thuốc một ngày uống hai lần, uống liền nửa tháng là ổn.”

Nói xong, thái y lại lấy ra một toa thuốc khác, “Lục hoàng tử, hoàng tử phi hôm nay có khả năng sẽ phát sốt, nếu thật sự phát sốt, xin Lục hoàng tử dựa theo phương thuốc này bốc thuốc cho uống.”

“Ta hiểu rồi, ngươi lui xuống sắc thuốc đi!” Bắc Dã Lâm phất phất tay.

Lúc thái y lui ra, còn thầm cảm thán: Lục hoàng tử phi rơi từ vách núi cao như vậy xuống cư nhiên chỉ bị sặc nước, trên người không chút thương tích, hơn nữa xem thái độ Lục hoàng tử đối với nàng, thật là đại nạn không chết, tất có hậu phúc a! Thái y không khỏi cảm thán.

Thuốc được bưng lên, Bắc Dã Lâm không thèm dùng tay mà tự mình đút thuốc cho nàng uống, sau đó canh giữ ở mép giường, một tấc cũng không rời, phòng ngừa nàng xảy ra chuyện.

Quả nhiên, tới chiều, Lãnh Tịch Nhan bắt đầu phát sốt. Bắc Dã Lâm nhìn sắc mặt ửng hồng của nàng, kiểm tra nhiệt độ trên trán thì biết đang sốt, lập tức nấu thuốc theo lời thái y dặn dò. Sau đó không lâu, cơn sốt của Lãnh Tịch Nhan dần lui xuống, Bắc Dã Lâm mới yên tâm hơn.

Bắc Dã Lâm cả ngày canh giữ bên giường, ngay cả khi dùng bữa cũng ngồi ở cái bàn cách đó không xa, vừa ăn xong đã vội vàng về bên người nàng, một bước cũng không rời.

Tới tối, tay Lãnh Tịch Nhan hơi giật giật, Bắc Dã Lâm vội ngẩng đầu kinh hỉ nhìn nàng, quả nhiên, Lãnh Tịch Nhan chậm rãi mở mắt.

Lãnh Tịch Nhan vừa tỉnh đã cảm thấy cổ họng khô khốc, giống như có lửa đốt, nàng dùng chất giọng khàn khàn nói: “Khát quá… Nước, muốn uống nước.”

Bắc Dã Lâm nghe vậy, vội vàng đi đến cạnh bàn rót một ly nước, rồi đến bên giường đỡ nàng dậy, để nàng dựa vào lòng ngực hắn, chậm rãi cho nàng uống hết ly nước.

Thấy nàng uống xong rồi, Bắc Dã Lâm mới thấp giọng hỏi: “Còn muốn uống nước không?” Nàng lắc lắc đầu, ý bảo không cần.

Lãnh Tịch Nhan làm dịu được cơn khát trong cổ họng, lúc này mới nhìn rõ người đang ôm mình là ai.

Bắc Dã Lâm thấy nàng đã tỉnh táo lại, cuối cùng cũng hoàn toàn yên lòng.