Quyển 1 - Chương 16: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Kể từ ngày đó, mối quan hệ hai người ngầm có một ít thay đổi. Dẫu trên mặt Bắc Dã Lâm vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng lại không bài xích Lãnh Tịch Nhan tới gần, thỉnh thoảng trên mặt còn xuất hiện loại biểu tình nhu hòa như nước. Đối với Lãnh Tịch Nhan mà nói, đây đã là một tiến bộ rất lớn, chỉ cần tiếp tục nỗ lực hơn nữa, Bắc Dã Lâm sẽ yêu nàng.

Sáng sớm hôm nay, Bắc Dã Lâm đi ra ngoài, không đem theo bất cứ kẻ nào đi cùng. Tới buổi tối, mắt thấy Bắc Dã Lâm còn chưa trở về, mọi hôm hắn nếu đi ra ngoài sẽ luôn nói cho quản gia biết khi nào trở về, nhưng mà hôm nay lại không có, Lãnh Tịch Nhan không khỏi cảm thấy có chút bất thường.

Nàng nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định đi hỏi quản gia một chút, nói không chừng ông sẽ biết một ít manh mối.

Lãnh Tịch Nhan tìm được quản gia, liền hỏi: “Quản gia bá bá có biết Lục hoàng tử đi đâu không?”

Quản gia lắc đầu: “Chuyện này, lão nô không biết, nhưng mà mỗi năm vào ngày này Lục hoàng tử đều đi ra ngoài.”

Lãnh Tịch Nhan hơi cảm thấy thất vọng đáp: “Ài, ta hiểu rồi.”

Lãnh Tịch Nhan mới vừa xoay người đi, lúc này quản gia chợt nhớ tới điều gì, vội gọi Lãnh Tịch Nhan lại: “Hoàng tử phi, từ từ, lão nô có chuyện muốn nói.”

Lãnh Tịch Nhan quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Quản gia bá bá, còn có chuyện gì sao?”

Quản gia tự gõ đầu mình môt cái, “Xem đầu óc lão nô này, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.” quản gia ủ rũ nói: “Hôm nay là sinh nhật của Lục hoàng tử.”

Lãnh Tịch Nhan hơi mở to mắt, kinh ngạc hỏi: “Hôm nay là sinh nhật hắn, sao không có ai nói cho ta biết?”

Quản gia thở dài: “Sinh nhật Lục hoàng tử khi xưa đều là cùng mẹ đẻ của ngài ấy Đức phi nương nương tổ chức, từ sau khi Đức phi nương nương qua đời, Lục hoàng tử cũng không tổ chức sinh nhật nữa. Khi đó ngài bị ném vào lãnh cung chịu khổ, nhận đủ loại bắt nạt, có thể ăn no đã tốt rồi, nào dám nói đến sinh nhật?”

Quản gia dừng một chút, lại nói tiếp: “Kỳ thật Lục hoàng tử là người đáng thương, vì sống sót, ngài chỉ có thể giả vờ lạnh nhạt để tự bảo vệ bản thân, chờ đến khi Hoàng Thượng điều tra rõ chân tướng thả ngài ấy ra, ngài đã hình thành bản tính lạnh băng như giờ. Về sau xuất cung dựng phủ, ngài càng không muốn nhắc tới sinh nhật mình bởi sẽ chỉ làm ngài nhớ tới mẫu phi, bởi vậy trong phủ Lục hoàng tử không có ai biết đến sinh nhật ngài, lão nô cũng là lúc hoàng tử phi gả vào mới biết được.”

“Thì ra là thế, ta đã biết, cảm ơn quản gia bá bá.” Lãnh Tịch Nhan nói.

“Hoàng tử phi, Lục hoàng tử nội tâm kỳ thật rất ảm đạm, người hãy đối tốt với ngài ấy.” Quản gia lại nói.

“Ta sẽ.” Lãnh Tịch Nhan trịnh trọng hứa.

Lãnh Tịch Nhan nghe quản gia nói xong, trong lòng đột nhiên cảm thấy thực chua xót, đau lòng Bắc Dã Lâm không có ai để dựa vào, đau lòng hắn chỉ có thể dùng vẻ lạnh nhạt bảo hộ mình, nàng đột nhiên rất muốn làm chút gì đó cho hắn.

Đến tận giờ đi ngủ, Bắc Dã Lâm mới trở lại. Hắn mới vừa bước vào trong phủ, quản gia liền vội tới bẩm báo: “Lục hoàng tử, hoàng tử phi có việc tìm ngài, bảo ngài sau khi trở về thì tìm nàng.”

Bắc Dã Lâm hơi nhíu mày, đáp lời: “Ta đã biết, ngươi lui xuống trước đi.” nói xong liền sải bước đi đến trước viện Lãnh Tịch Nhan.

Đi vào sân, chỉ thấy trong viện im ắng, một bóng người cũng không có, chỉ còn một mảnh tối đen như mực. Bắc Dã Lâm cảm thấy quá kỳ lạ, bỗng hồ nước trong viện có cái gì đó sáng lên, hóa ra là hà đăng*, một ngọn, hai ngọn… Mấy chục ngọn hà đăng lần lượt sáng lên, chiếu sáng cả sân.

*hà đăng: đèn để thả sông

Lãnh Tịch Nhan bưng một bát mì trường thọ đi đến trước mặt hắn, cười vui vẻ nói với hắn: “Chúc mừng sinh nhật, thọ tinh công*.”

*thọ tinh công: thường để nói đến người có ngày sinh nhật vào hôm đó.

Bắc Dã Lâm nhìn những chiếc hà đăng khắp mặt hồ, cùng với mì trường thọ trong tay Lãnh Tịch Nhan, đột nhiên cảm thấy cổ họng như bị nghẹn lại, nhất thời nói không nên lời.

Lãnh Tịch Nhan thấy vậy, cười: “Như thế nào? Bị làm cảm động đến không thốt nên lời? Mau nhanh đến ăn lúc mì hẵn còn nóng đi, đợi nó nguội sẽ không ngon.” Nói rồi nàng kéo hắn vào trong đình ngồi, đặt tô mì ở trước mặt hắn, “Nhìn ta làm gì, nhanh ăn mì a.”

Bắc Dã Lâm ngoan ngoãn cầm lấy chiếc đũa ăn mì. Ăn xong, hắn trầm mặc rất lâu, khàn giọng hỏi: “Mì này là do nàng làm?”

Lãnh Tịch Nhan đắc ý mà nói: “Không sai, là ta làm, ăn rất ngon chứ?”

Bắc Dã Lâm trầm thấp đáp: “Ăn rất ngon.”

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy cao hứng nói: “Vậy là tốt rồi.”

“Ngài xem, ta đối với ngài tốt như vậy, ngài cũng phải đối với ta tốt một chút mới được, cả ngày lạnh như băng, thật làm người khác sợ hãi…” Lãnh Tịch Nhan hơi oán giận than thở, hoặc thay vì nói là oán giận lại càng giống làm nũng hơn.

Bắc Dã Lâm nhìn nàng lải nhải quở trách mình, không hề cảm thấy chán ghét ngược lại còn thấy thực ấm áp, nhất thời khó kìm được lòng ôm chặt nàng, vùi đầu vào vai nàng, nhỏ giọng nói cảm ơn.

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy cả người đều mềm nhũn, vỗ vỗ lưng hắn, ôn nhu nói: “Không có việc gì không có việc gì, từ nay về sau ta cùng ngài tổ chức sinh nhật.”

Bắc Dã Lâm nghe vậy, ôm cánh tay của nàng càng chặt hơn vài phần.