Quyển 1 - Chương 15: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Hôm nay là ngày hai sáu tháng sáu, là một ngày đặt biệt. Không có nguyên nhân nào khác, hôm nay là sinh nhật của hoàng đế. Vào ngày này, các vị đại thần và gia quyến đều phải vào cung để mừng thọ Hoàng Thượng, nếu biểu hiện tốt, nói không chừng còn được thăng quan tiến chức.

Đặc biệt là trong nhà có nữ tử đến tuổi chưa lập gia đình, càng phải đặc biệt coi trọng, nếu như được Hoàng Thượng nhìn trúng phong làm phi tử, không chỉ được hưởng vinh hoa phú quý vô tận, mà một khi sớm sinh hạ long tử, còn có cơ hội cạnh tranh cái vị trí kia, mang đến cho gia tộc tôn vinh vô thượng.

Chạng vạng, Bắc Dã Lâm và Lãnh Tịch Nhan thay lễ phục đại biểu cho thân phận, mang theo quà tặng Hoàng Thượng liền xuất phát tới hoàng cung.

Đi đến bên ngoài cửa cung, các vị đại thần và gia quyến, các vị hoàng tử cùng với hoàng tử phi đều đã bày sẵn trận địa nghênh đón, cung cung kính kính mà xếp hàng, chờ Hoàng Thượng triệu kiến.

Lãnh Tịch Nhan nhìn qua, khắp nơi người người tấp nập, liếc mắt một cái nhìn không đến điểm cuối, không khỏi cảm thán thật là hoàng quyền to lớn bằng trời, một ngày sinh của hoàng đế mà phải tới nhiều người như vậy.

Nàng lại nhìn phía nữ quyến bên kia, liếc mắt đã thấy được Hoài An quận chúa, cô ta tựa hồ cùng người khác nói chuyện rất vui vẻ, vẫn luôn tươi cười. Mà cô ta bên này dường như có trực giác đưa mắt về phía này, nhìn về phía Lãnh Tịch Nhan, chỉ thấy nàng hướng Lãnh Tịch Nhan nở một nụ cười khıêυ khí©h, sau đó quay đầu lại không nhìn nàng nữa, Lãnh Tịch Nhan thấy vậy thì nhíu mày.

Một lát sau, Cố công công thường hầu bên người bệ hạ tới truyền đạt lời của Hoàng Thượng: “Tuyên các vị hoàng tử, đại thần vào yết kiến.”

Mọi người nghe vậy, ngay ngắn trật tự mà xếp thành từng nhóm tiến vào Minh Đức cung, nơi tổ chức yến hội. Mọi người dựa theo thân phận tìm được chỗ ngồi. Chỉ chốc lát sau, hoàng đế, Hoàng Hậu cùng các vị phi tử cũng đến sảnh tiệc, sau khi mọi người hành lễ, hoàng đế hạ lệnh một tiếng, yến hội chính thức bắt đầu.

Trong yến hội, ca vũ biểu diễn, rượu ngon món ngon, quân thần chi gian mượn rượu nói lời hay, uống đến vô cùng vui vẻ. Yến hội qua đi, đã đến lúc dâng tặng lễ vật. Các vị đại thần, hoàng tử dùng hết tâm tư thủ đoạn, sôi nổi đem ra đủ loại kỳ trân dị bảo lấy lòng hoàng đế: San hô ngàn năm, Ngọc Quan Âm, trân châu đen của Nam Hải … Hoàng đế nhận lấy hết.

Lúc này, Hoài An quận chúa đứng lên, cung kính mà hướng Hoàng Thượng tâu: “Hoàng Thượng, thần nữ có một vật muốn hiến cho ngài.”

“Ồ? Mau trình lên cho trẫm xem.” Hoàng đế tò mò mà nói.

Chỉ thấy hai tên thái giám khiêng lên một đồ vật lớn đặt ở sảnh tiệc, vật kia phủ một tấm vải đỏ, không nhìn ra là cái gì, mọi người ai nấy đều nghị luận bàn tán sôi nổi đoán đó là cái gì.

Giờ đây, lòng hiếu kỳ hoàng đế càng tăng vọt: “Đây là gì vậy, mở ra trẫm nhìn xem.”

Hoài An hơi hơi mỉm cười, vén tấm vải đỏ lên, là một bức cẩm tú sơn hà đồ, toàn bộ bản đồ được dùng chỉ vàng để làm nên, từng đường kim mũi chỉ đem toàn bộ bản đồ Bắc Dã quốc hiện ra một cách hoàn chỉnh, thật không biết đã tiêu hao bao nhiêu nhân lực cùng vật lực.

Hoài An cung kính mà nói: “Đây là lễ vật Hoài An muốn dâng cho Hoàng Thượng, nguyện cho Bắc Dã quốc quốc thái dân an, thiên thu muôn đời.”

“Hay, hay lắm, hay cho một câu quốc thái dân an, thiên thu muôn đời, Hoài An, lễ vật này của ngươi thật làm trẫm động lòng, ngươi có nguyện vọng gì, cứ việc nói ra.”

“Hoàng Thượng quá khen, thần nữ thẹn không dám nhận, thần nữ chỉ có một tâm nguyện nho nhỏ.” Nói rồi, cô ta liếc mắt về phía Lãnh Tịch Nhan một cái, Lãnh Tịch Nhan bỗng dâng lên một nỗi bất an khó tả. Quả nhiên, cô ta mở miệng tiếp: “Thần nữ ái mộ Lục hoàng tử đã lâu, xin Hoàng Thượng ban thần làm bình thê gả cho Lục hoàng tử, thành toàn cho tấm lòng si tình của thần nữ.”

Lãnh Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng khó chịu, giống như đồ vật của chính mình bị người khác nhòm ngó vậy.

Lúc này, hoàng đế cười ha hả: “Thì ra là thế, nếu ngươi đã có lòng này, như vậy, trẫm liền -----”

Mắt thấy hoàng đế sắp mở miệng, Lãnh Tịch Nhan không kịp nghĩ nhiều, vội đứng lên ngăn cản: “Phụ hoàng, thần tức có lời muốn nói.”

Hoàng đế bị cắt ngang, có chút không vui: “Lục hoàng tử phi, lời ngươi muốn nói là gì?”

Lãnh Tịch Nhan nhìn thẳng hoàng đế, mở miệng: “Phụ hoàng, thần tức không đồng ý Hoài An quận chúa gả vào phủ Lục hoàng tử.”

Hoàng đế long nhan giận dữ: “Làm càn, ngươi thế nhưng lòng dạ ghen tuông như vậy, nam tử cưới vợ nạp thϊếp chính là chuyện đương nhiên, nào đến lượt ngươi có đồng ý hay không?”

Lãnh Tịch Nhan cũng không sợ hãi, không nhanh không chậm mà nói: “Bệ hạ, lần trước so đấu Hoài An quận chúa còn nợ ta một nguyện vọng, hiện giờ thần tức muốn dùng nguyện vọng đó, khẩn cầu Hoài An quận chúa không được gả vào phủ Lục hoàng tử.”

“Này…” Hoàng đế nhất thời khó xử.

Hoài An quận chúa thấy vậy, bình tĩnh khuyên nhủ: “Lục hoàng tử phi, đúng là ta lần trước nợ ngươi một nguyện vọng, nhưng là, cho dù ta không gả cho Lục hoàng tử, về sau cũng sẽ có người khác gả cho ngài ấy, còn không bằng để ta gả đi, ít nhất ta đối với ngài ấy là thật lòng, về sau chúng ta tỷ muội liên thủ, cùng nhau gánh vác tốt công việc nơi hậu viện.”

Lãnh Tịch Nhan phản bác lại: “Vậy thì đã sao, tương lai thế nào ta không biết, ta chỉ biết hiện tại ta không muốn phu quân của ta nạp thϊếp.”

“Ngươi…” Hoài An quận chúa nói không nên lời.

Lãnh Tịch Nhan lại nói: “Lời ta nói không được tính, vậy nếu phu quân ta đồng ý, thần thϊếp sẽ tự xin hạ bậc, cho ngươi ngồi lên vị trí kia.” Tựa hồ không nghĩ tới nàng sẽ quyết tuyệt như vậy, hoàng đế cũng không nói được gì.

“Lão Lục, con nghĩ thế nào?” Hoàng đế hỏi.

Bắc Dã Lâm trầm mặc một lúc thật lâu, mới mở miệng: “Thân phận quận chúa quý giá, ta không dám trèo cao, mong người tìm phu quân khác.”

Hoàng đế thấy vậy, lắc đầu, nói: “Thôi, việc này bỏ qua đi, trừ việc này ra, Hoài An ngươi có yêu cầu gì cứ nói ra, nếu là nhất thời không thể nghĩ được có thể giữ lại, về sau lại nhắc.”

“Vâng, thần nữ đã biết.” Hoài An chỉ có thể không tình nguyện mà đáp ứng.

Sau khi yến hội kết thúc, Bắc Dã Lâm cùng Lãnh Tịch Nhan hồi phủ. Dọc đường đi, cả hai không ai nói chuyện gì. Trở lại trong phủ, Bắc Dã Lâm hỏi một câu: “Những lời vừa rồi nàng nói là thật lòng?”

Lãnh Tịch Nhan nhìn vào mắt hắn, nghiêm túc trả lời: “Là thật, ta không muốn ngài cưới người khác, ta không muốn ngài nạp thϊếp, ta không muốn biến thành một nữ tử đáng thương vì đố kỵ mà sinh hận thù, nếu ngài vừa nãy đáp ứng đề nghị kia, ta liền tự xin hạ bậc, chỉ nguyện cuộc đời này không cùng ngài gặp nhau nữa.” Dứt câu, chẳng đợi Bắc Dã Lâm trả lời, Lãnh Tịch Nhan đã xoay người rời đi.

Chỉ có Bắc Dã Lâm đứng ở đó, thầm tự hỏi trong lòng thật lâu.