Quyển 1 - Chương 13: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Hôm nay là ngày thứ ba cũng là ngày lại mặt, Lãnh Tịch Nhan dậy từ sáng sớm. Nghĩ đến hôm nay có thể về phủ Thừa tướng, trong lòng Lãnh Tịch Nhan không khỏi cảm thấy vui vẻ. Nàng hào hứng chạy đến khố phòng trong phủ hoàng tử, lòng tính toán nên tặng lễ vật gì cho phụ mẫu.

Trong thư phòng, Bắc Dã Lâm đang ngồi trước bàn sách nghiên cứu binh thư. Lúc này, quản gia trong phủ tiến lên, cung kính hỏi: “Lục hoàng tử, lễ vật tặng cho phủ Thừa tướng đã chuẩn bị tốt, ngài cần bổ sung gì không ạ?”

Bắc Dã Lâm đặt binh thư xuống, hỏi: “Thừa tướng và thừa tướng phu nhân thích cái gì?”

Quản gia cau mày suy nghĩ một hồi, mới đáp: “Theo lão nô biết, thừa tướng đại nhân đam mê chơi cờ, thừa tướng phu nhân lại không có sở thích gì đặc biệt, tuy nhiên đại công tử nhà thừa tướng gần đây đang muốn tìm kiếm một thanh bảo kiếm vừa tay.”

Bắc Dã Lâm nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Ngươi đến tư khố của bổn hoàng tử lấy bộ cờ làm từ noãn ngọc và cây kiếm thanh phong kia ra.”

Quản gia nghe vậy, sắc mặt đại biến, nói: “Lục hoàng tử, hai thứ này quá quý giá, công khố của phủ hoàng tử cũng có mấy đồ vật này, không bằng để lão nô đi tìm xem?”

Chẳng trách quản gia nói như vậy, bộ cờ làm từ noãn ngọc kia là từ noãn ngọc cao cấp chế tạo thành, mặt ngoài bóng loáng, sờ vào ấm áp, cực kỳ hiếm có; còn thanh kiếm kia được rèn bởi một thợ rèn nổi danh đã thoái ẩn, vô số người theo đuổi võ học đều vì có thể có được vũ khí do vị này rèn mà kiêu ngạo, thanh kiếm kia lại càng là tác phẩm cuối cùng mà vị thợ rèn này làm. Bắc Dã Lâm phải tiêu tốn rất nhiều tâm tư mới đem được bảo kiếm kia về tay, cứ cho nó đi dễ dàng như vậy thật không khỏi đáng tiếc.

Bắc Dã Lâm lãnh đạm mà liếc mắt nhìn quản gia một cái, nói: “Không cần nhiều lời, tâm ý của bổn hoàng tử đã quyết.”

Quản gia thấy vậy đàng thưa: “Vâng, lão nô lập tức đi lấy.” Nói xong, quản gia chuẩn bị xoay người rời đi.

Lúc này, Bắc Dã Lâm giống như lơ đãng mở miệng hỏi: “Hoàng tử phi đang làm gì?”

Quản gia cung kính đáp: “Bẩm Lục hoàng tử, hoàng tử phi đang ở khố phòng chọn lựa quà.”

Bắc Dã Lâm nghĩ nghĩ, nói: “Nàng muốn lấy gì cứ để nàng lấy, đừng ngăn cản.”

Quản gia đáp: “Vâng, lão nô xin lui xuống trước.” Quản gia dứt lời liền rời khỏi thư phòng.

Thời điểm đi lấy lễ vật, quản gia còn đang suy nghĩ: Xem ra hoàng tử phi trong lòng Lục hoàng tử rất quan trọng a, nhưng đây không phải việc một nô tài như hắn nên quan tâm, vẫn làm tốt việc chủ tử nhà mình giao thôi.

Chờ đến khi hết thảy mọi việc đã chuẩn bị tốt, Bắc Dã Lâm và Lãnh Tịch Nhan cùng lên xe ngựa, mang theo một xe quà tặng đi tới phủ Thừa tướng.

Xe ngựa rất nhanh đến phủ Thừa tướng, Lãnh Tịch Nhan xa xa nhìn thấy cha mẹ đứng ở cổng lớn, xe ngựa vừa dừng, nàng vội nhảy từ trên xe xuống, hai ba bước đã đến trước mặt Lâm Vũ Vi, cho bà một cái ôm thật chặt: “Nương, con rất nhớ người.” Lâm Vũ Vi cười mắng nàng: “Cái đứa nhỏ này thật là, cũng không chờ Lục hoàng tử.”

Lãnh Tịch Nhan vừa quay đầu lại, Bắc Dã Lâm đã xuống xe, hắn đến trước mặt cha mẹ Lãnh Tịch Nhan, cung kính chào: “Tiểu tế bái kiến nhạc phụ đại nhân, nhạc mẫu đại nhân.” Lãnh Sách vội nói: “Lục hoàng tử không cần đa lễ.”

Lúc này, Lâm Vũ Vi cũng tiếp lời: “Người một nhà không cần đa lễ, nói chuyện ở đây không tiện, chúng ta vào nhà trước đi.” Đám người hầu theo sau cũng đi vào phủ Thừa tướng.

Bước vào phòng khách, bữa cơm đã dọn sẵn, mọi người ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện. Tuy vẻ mặt Bắc Dã Lâm vẫn lạnh nhạt trước sau như một, nhưng bữa cơm này diễn ra rất vui vẻ.

Qua bữa cơm trưa, Bắc Dã Lâm lấy ra bộ cờ được chế từ noãn ngọc kia tặng cho Lãnh Sách, Lãnh Sách không khỏi vui mừng khôn xiết, mời Bắc Dã Lâm đi đến thư phòng cùng mình chơi cờ. Còn hai mẹ con Lâm Vũ Vi trở lại hậu viện.

Vào trong phòng, Lâm Vũ Vi trộm hỏi Lãnh Tịch Nhan: “Đêm tân hôn diễn ra thế nào? Lục hoàng tử đối xử với con tốt không?”

Lãnh Tịch Nhan hoảng loạn đến đỏ hết cả mặt, ấp úng nói: “Rất… Khá tốt.” Lâm Vũ Vi chỉ nghĩ nàng đang thẹn thùng, cũng yên lòng hơn.

Bà thành khẩn nói: “Ta thấy Lục hoàng tử tuy trầm mặc ít nói nhưng là người tốt, con ở cùng hắn hẳn sẽ hòa thuận.”

Hai mẹ con lại nói với nhau ít chuyện riêng, mắt thấy sắc trời đã không còn sớm nữa, Lãnh Tịch Nhan cùng Bắc Dã Lâm liền lên đường về phủ.

Lúc xuống xe ngựa, bởi vì tốc độ Bắc Dã Lâm đi khá nhanh, Lãnh Tịch Nhan chạy theo không kịp bước chân của hắn, ở phía sau hô to: “Sao ngài lại đi nhanh như vậy? Từ từ một chút đi…” Bắc Dã Lâm nghe vậy tuy không dừng chân, nhưng lại thả chậm bước đi hơn, Lãnh Tịch Nhan đã nhanh chóng đuổi kịp hắn.

Lãnh Tịch Nhan đứng bên cạnh hắn cười trộm: Tên nam nhân ngoài lạnh trong nóng này, đừng tưởng nàng không biết, bộ cờ cùng thanh kiếm kia đều là hắn cố ý chuẩn bị, thì ra trong lòng hắn có nàng nha, còn rất biết chọn gãi đúng chỗ ngứa làm người nhà nàng đều rất vui vẻ, Lãnh Tịch Nhan hạnh phúc nghĩ.