Quyển 1 - Chương 11: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Lãnh Tịch Nhan ngồi trong tân phòng, theo hầu chính là nha hoàn thân cận của nàng Xuân Mai và Hạ Hà, nàng ngồi ngay ngắn trên giường tân hôn, khăn hỉ còn trên đầu nên cái gì cũng không thấy, trước mắt chỉ có một màu đỏ. Nàng không khỏi oán giận trong lòng: Nữ tử cổ đại bị đối xử thật bất công, thành thân còn muốn để tân nương đói bụng.

Lãnh Tịch Nhan ngồi trên giường cả buổi, chờ mãi chờ mãi cũng không thấy Bắc Dã Lâm quay lại, nàng thật sự không thể ngồi yên được nữa, liền nhấc khăn hỉ lên. Xuân Mai cùng Hạ Hà ở bên thấy vậy, vội vàng ngăn cản: “Tiểu thư không thể, hỉ khăn phải đợi Lục hoàng tử tới vén lên.”

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy nói: “Không sao, hiện tại chỉ có hai người các ngươi ở đây, ta mở ra cũng sẽ không có ai biết, yên tâm đi.”

Hai nha hoàn còn muốn ngăn cản tiếp, nhưng thấy Lãnh Tịch Nhan bày ra bộ dáng đáng thương, nhất thời mềm lòng đáp ứng.

Lúc này Lãnh Tịch Nhan mới có thể thấy rõ tân phòng trông như thế nào. Cả căn phòng đều bị bao phủ bởi màu đỏ, đệm chăn màu đỏ, màn giường màu đỏ, bàn trang điểm màu đỏ, tủ quần áo màu đỏ, thoạt nhìn tất cả đều là màu đỏ.

Ngoài ra, trên bàn còn bày đầy đồ ăn ngụ ý cát tường: Táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen và các món điểm tâm khác, còn có một đôi nến long phượng.

Lãnh Tịch Nhan nhìn thức ăn trên bàn, đột nhiên cảm thấy đói bụng, cả ngày chỉ có buổi sáng được ăn một chút gì đó, nhịn đến bây giờ thực không dễ dàng.

Xuân Mai thấy vậy, liền nói: “Tiểu thư nếu thấy đói, chỗ nô tỳ có một chút điểm tâm, tiểu thư có thể ăn một ít.” Nói rồi, Xuân Mai lấy chiếc bánh được đóng gói tinh xảo từ trong ngực ra.

Lãnh Tịch Nhan nghe vậy hai mắt sáng lên, nhận bánh từ tay Xuân Mai, nàng liền mở ra: “Oa, là bánh hoa hồng, ăn thật ngon.” Nàng hai ba miếng đã giải quyết xong mấy khối điểm tâm, lúc này mới có cảm giác chắc bụng.

Vừa hay, ngoài cửa thanh âm của gã sai vặt vang lên: “Lục hoàng tử trở về phòng.” Lãnh Tịch Nhan nghe vậy, vội vội vàng vàng đội khăn hỉ lên, cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân đều đều trầm ổn truyền đến, theo sát là hỉ nương cũng vào trong tân phòng.

Lãnh Tịch Nhan cách một lớp vải, chỉ thấy bóng dáng một nam nhân rất cao lớn ở trước mắt nàng đứng yên, không thể nghi ngờ là Bắc Dã Lâm. Âm thanh hỉ nương ở bên tai vang lên: “Mời Lục hoàng tử vén khăn lên.” Bắc Dã Lâm từ trong tay hỉ nương nhận lấy gậy hỉ, chậm rãi xốc hỉ khăn lên. Rốt cuộc cũng được thấy ánh mặt trời, Lãnh Tịch Nhan thở ra một hơi dài.

Lãnh Tịch Nhan ngẩng đầu lên nhìn Bắc Dã Lâm, hắn ngày thường đều mặc một thân bạch y, hôm nay mặc lễ phục tân lang màu đỏ rực, vậy mà trông càng thêm cao lớn tuấn tú, giống như Phan An*, tuy rằng biểu cảm trên mặt vẫn trước sau như một lạnh băng.

*Phan An: một nhân vật lịch sử được ca ngợi là đệ nhất mỹ nam thời cổ đại.

Tiếp theo, giọng hỉ nương lại vang lên bên tai: “Mời tân lang, tân nương uống chén rượu giao bôi.” Bắc Dã Lâm cùng Lãnh Tịch Nhan nhận lấy rượu giao bôi từ trong tay hỉ nương, hai tay giao nhau uống cạn trong một ngụm. Rượu vào cổ họng, có hơi cay.

Uống xong rượu giao bôi, Bắc Dã Lâm mới mở miệng: “Các ngươi đều lui xuống đi.” Xuân Mai và Hạ Hà nhìn về phía Lãnh Tịch Nhan, sau khi thấy nàng gật đầu, mới nhỏ giọng đáp lại rồi cùng hỉ nương trật tự ra khỏi phòng, cũng tiện tay đóng cửa lại. Hiện tại, trong phòng chỉ còn hai người Lãnh Tịch Nhan và Bắc Dã Lâm.

Không khí có chút ngưng trệ. Lãnh Tịch Nhan giật giật cổ, mới kinh ngạc phát hiện mũ phượng còn chưa có gỡ xuống, Xuân Mai và Hạ Hà đều đã đi ra ngoài, hết cách, nàng đành mở miệng: “Cái kia, ngài có thể giúp ta gỡ mũ phượng xuống được không?” Bắc Dã Lâm không nói một lời, yên lặng bước tới giúp nàng cởi mũ phượng ra, Lãnh Tịch Nhan cảm thấy nhẹ hết cả người.

Lúc này, Bắc Dã Lâm nói: “Ngươi đi rửa mặt trước đi.” Dứt câu, cũng không đợi Lãnh Tịch Nhan trả lời đã cầm một quyển sách lên ngồi xuống đọc.

Lãnh Tịch Nhan đi đến sau bình phong, thấy nơi này có một ao tắm nhỏ, nước bên trong còn đang bốc khói nghi ngút, hẳn là suối nước nóng. Hai bên bể tắm là hai bộ áo ngủ màu đỏ, còn có một rổ cánh hoa. Lãnh Tịch Nhan cởϊ áσ cưới tân nương ra cẩn thận cất nó đi, liền xuống nước. Ngâm mình trong làn nước suối nóng, Lãnh Tịch Nhan cảm thấy sự mỏi mệt cả ngày đã tiêu tan không ít.

Nàng lấy một nắm cánh hoa vẩy vào trong nước, tức khắc hương thơm thanh nhã của cánh hoa tản ra. Nàng tắm rửa thân mình sạch sẽ sau đó mặc áo ngủ vào, liền đi ra.

Thấy nàng bước ra, Bắc Dã Lâm buông quyển sách trên tay xuống, bước vào sau bình phong. Chốc lát sau hắn cũng tắm rửa sạch sẽ xong.

Hắn nói với Lãnh Tịch Nhan: “Đi ngủ đi.” Lãnh Tịch Nhan theo hắn trở lại giường.

Hai người đắp chăn đàng hoàng nằm trên giường, yên lặng đến mức nghe được tiếng tim đập của cả hai. Lãnh Tịch Nhan bỗng cảm thấy có chút hồi hộp, đây là lần đầu tiên trong đời nàng nằm cùng giường với một người nam nhân, mặc dù đó là phu quân của nàng.

Đột nhiên, giọng Bắc Dã Lâm vang lên: “Yên tâm, bổn hoàng tử sẽ không chạm vào ngươi. Về phần sáng mai, ta sẽ có cách, ngươi không cần lo lắng.” Sau đó cũng không bổ sung gì thêm.

Lãnh Tịch Nhan nghe được mấy lời này liền yên lòng, lúc này cảm giác mỏi mệt ập đến, rất nhanh nàng đã chìm vào giấc ngủ, lại không biết nam nhân bên cạnh nàng thức trắng một đêm.