Quyển 1 - Chương 10: Vương gia mặt lạnh thiếu tình yêu

Sau khi suy tính kĩ càng, Lễ Bộ cùng Khâm Thiên Giám rốt cuộc quyết định thời gian tổ chức hôn lễ được ấn định vào hai tháng sau là mồng tám tháng năm. Thời gian đã định, Lễ Bộ, phủ Lục hoàng tử cùng với phủ Thừa tướng đều khua chiêng gõ trống mà chuẩn bị cho hôn lễ. Thử lễ phục, học lễ nghi, chuẩn bị của hồi môn, khiến Lãnh Tịch Nhan bị bận đến tối mày tối mặt.

Cuối cùng ngày thành hôn đã đến. Sáng sớm hôm nay, Lãnh Tịch Nhan đã bị đào ra từ trong ổ chăn, sau khi được hầu hạ rửa mặt, mặc quần áo, rồi ăn chút gì đó lót bụng, bởi vì tân nương cả ngày đều không thể ăn gì.

Tiếp theo đó là trang điểm. Lãnh Tịch Nhan ngồi trước bàn trang điểm, nhắm mắt lại để ma ma se mặt cho nàng. Ma ma kia cầm một sợi chỉ dài di chuyển nó quanh mặt nàng nhằm loại bỏ lớp lông tơ, nghe nói làm như vậy da thịt sẽ trở nên bóng loáng. Lãnh Tịch Nhan chịu đựng đau đớn trên mặt, chỉ chốc lát đã làm xong.

Nàng mở to mắt, nhìn vào gương đồng, quả nhiên làn da mịn màng hơn không ít, tựa như trứng gà bóc vậy. Sau đó là trang điểm. Một đám nha hoàn cầm son phấn ở trên mặt nàng tô tô vẽ vẽ, không biết thoa lên mấy lớp, Lãnh Tịch Nhan chịu đựng sự dày vò của những thứ bột phấn này, rốt cuộc cũng xong, vừa bôi son môi, nàng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Kế đến là chải đầu. Chải đầu cho nàng chính là Toàn Phúc ma ma nổi tiếng nhất trong kinh thành, chỉ thấy bà vừa chải vừa lẩm bẩm trong miệng mãi: “Một chải chải tới đuôi, hai chải răng long đầu bạc, ba chải con cháu đầy nhà.”

Chải xong mái đầu, đã đến lúc mặc áo cưới vào. Xuân Mai cùng Hạ Hà hầu hạ nàng mặc vào áo cưới tinh xảo phức tạp, cuối cùng đội lên mũ phượng và khăn choàng vai, mọi chuyện đã xong.

Lãnh Tịch Nhan đứng ở trước mặt mọi người, nhìn nàng, xung quanh đều bất giác phát ra từng tiếng hít khí: Mày nàng như trăng rằm, mắt tựa hồ thu, khuôn mặt nõn nà, đuôi mày hệt trăng lưỡi liềm, ý cười ngọt ngào, những thứ son phấn kia không những không che lấp đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn tôn lên làn da đẹp hơn tuyết mùa đông của nàng. Áo cưới đỏ như lửa phủ lên người nàng, tôn lên dáng người thướt tha yêu kiều. Nàng đứng nơi đó khiến hết thảy mọi thứ xung quanh thật mờ nhạt. Thật sự là “Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc.”.

Những người chung quanh mất một lúc lâu mới định thần lại, hỉ nương cười nói: “Tiểu thư thật sự là tân nương đẹp nhất ta từng thấy, Lục hoàng tử thật may mắn.”

Lâm Vũ Vi nhìn bộ dáng ăn mặc lộng lẫy của Lãnh Tịch Nhan, trong lòng nhất thời hiện lên trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng hơi nghẹn ngào nói: “Nhan Nhan của mẹ trưởng thành rồi, phải gả đi rồi.”

Khóe mắt Lãnh Tịch Nhan không khỏi có chút ướŧ áŧ, nàng làm nũng nới với Lâm Vũ Vi: “Mẹ, dù có thành thân con vẫn là nữ nhi của người, con sẽ thường xuyên trở về thăm người.”

Lâm Vũ Vi tức giận nàng liếc nàng một cái, nói: “Nói cái gì ngu ngốc vậy, thành thân sao có thể thường xuyên trở về.”

Lãnh Tịch Nhan lại nói: “Con mặc kệ, con chính là muốn về, mẫu thân còn có thể đuổi con đi sao?”

Nhìn điệu bộ chơi xấu của Lãnh Tịch Nhan, thương cảm trong lòng Lâm Vũ Vi cũng được gột rửa đi không ít. Lúc này, đội ngũ đón dâu đã tới phủ Thừa tướng. Lãnh Tịch Nhan phủ hỉ khăn lên, được hỉ nương đỡ đi ra cửa phòng. Ngoài cửa Lãnh Hạo Hiên đang chờ nàng. Nhìn thấy Lãnh Tịch Nhan, y ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nói: “Muội muội, đại ca cõng muội.” Lãnh Tịch Nhan bò lên trên lưng Lãnh Hạo Hiên, được đại ca vững vàng cõng đến cổng lớn.

Ngoài cổng, thừa tướng Lãnh Sách đang đứng ở nơi đó, Bắc Dã Lâm và đám người trong đội ngũ đón dâu cũng ở kia chờ. Chỉ thấy hắn hôm nay mặc một thân lễ phục tân lang màu đỏ rực, tư thế của hắn vẫn cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo vẫn uy nghiêm như vậy. Lãnh Sách đi đến trước mặt Lãnh Tịch Nhan, nói với nàng: “Nhan Nhan, gả cho người khác không giống so với lúc ở nhà, con phải tự chăm lo cho bản thân thật tốt.”

“Con sẽ, phụ thân, ngài cũng phải tự bảo trọng.” Lãnh Tịch Nhan đáp.

Lãnh Sách lại đi đến trước mặt Bắc Dã Lâm, cung kính nói với hắn: “Lục hoàng tử, lão thần không có nguyện vọng gì, chỉ mong ngài có thể đối xử tốt với nữ nhi của ta.”

Bắc Dã Lâm gật gật đầu, nói với ông: “Nhạc phụ đại nhân yên tâm, con sẽ.”

Lãnh Tịch Nhan ở ngoài cửa lớn bái biệt cha mẹ, được hỉ nương đỡ tay dìu lên kiệu hoa, theo đội ngũ đón dâu từ từ hướng về phía phủ Lục hoàng tử mà đi. Từ đây, một hành trình mới của cuộc đời của nàng bắt đầu.

Cuối cùng đã đến phủ Lục hoàng tử, Lãnh Tịch Nhan được hỉ nương đỡ xuống kiệu hoa, bước qua chậu than, đỡ một đường đi vào đại sảnh, thay thế cho tay hỉ nương trong tay nàng giờ là một dải lụa đỏ, đầu bên kia dải lụa là Bắc Dã Lâm, là người mà tương lai nàng dựa vào. Chủ hôn là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Tiếp theo, quan chủ lễ tuyên bố hôn lễ bắt đầu:

“Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê giao bái, kết thúc buổi lễ, đưa vào động phòng.” Lãnh Tịch Nhan được đưa vào tân phòng, Bắc Dã Lâm ở lại ngoài sảnh chiêu đãi khách khứa.