Chương 6: Nữ chủ nhà nghèo ở rể (6)

————————————————————-

"Thê chủ." Thấy Nam Vãn ngồi bên cạnh quá mức yên tĩnh, Minh Ương nhịn không được mà mở miệng gọi.

"Hả! Làm sao vậy?" Nam Vãn trong lòng đang suy nghĩ chợt bừng tỉnh, nghi hoặc nói.

"Có phải thê chủ chán ghét ta không ?" Minh Ương không chớp mắt mà nhìn nàng chằm chằm, "Từ lúc lên xe ngựa đến giờ, thê chủ vẫn luôn tìm mọi cách rời xa ta."

"Haizz." Nam Vãn không nhịn được thở dài một hơi, duỗi tay kéo hắn vào trong lòng ngực.

Nghĩ lại, hắn cùng nàng đã bái đường thành thân, nàng còn rối rắm cái gì nữa ?

"Thê chủ." Minh Ương mặt mũi đỏ bừng, hắn không nghĩ rằng Nam Vãn sẽ đột nhiên làm vậy.

"Ta không có chán ghét chàng , chỉ vì đây là lần đầu tiên ta thành thân nên chút khẩn trương, chàng cho ta một ít thời gian để ta kịp thích ứng được không?" Nam Vãn thanh âm ôn hòa.

"Được." Minh Ương đỏ mặt gật đầu, "Ta chờ thê chủ."

Đúng thật là không đỡ được.

Nam Vãn bất đắc dĩ mà liếc mắt nhìn người trong lòng ngực một cái, nếu như thái độ của ngươi lạnh nhạt với ta một chút, thì hôm nay ta cũng sẽ không khó xử như vậy.

Minh Ương thử thăm dò đem cả cơ thể dựa vào trong lòng ngực thê chủ, Nam Vãn cả người cứng đờ, nhưng cũng không có cự tuyệt.

"Thê chủ, Minh Ương có thể giúp gì được nàng sao?"

Sau khi gỡ rối khúc mắc, cả người Minh Ương đều toát lên sự vui vẻ hoạt bát.

Nam Vãn hơi do dự một chút, nhưng vẫn lựa chọn đem việc cá cược của nàng cùng Vân Hà nói cho hắn.

"Nam tập thơ hội hình như là cử hành ở nam viên?" Minh Ương ngữ khí nhẹ nhàng, "Đến lúc đó sẽ có rất nhiều đại quan, quý nhân tới xem, thê chủ nhất định phải biểu hiện thật tốt."

"Chàng tin rằng ta sẽ thắng?" Nam Vãn cảm xúc có chút phức tạp, Minh Ương rõ ràng không biết nhiều về nàng, nhưng vẫn khẳng định như thế.

"Thê chủ tất nhiên là lợi hại nhất." Minh Ương không thèm che giấu chút nào tín nhiệm của hắn đối với Nam Vãn.

"Chàng tại sao lại ngốc như vậy a!" Nam Vãn bất đắc dĩ mà gõ hắn đầu, "Lỡ như một ngày nào đó bị người ta bắt cóc thì phải làm sao bây giờ?"

"Ta tin rằng lúc đó thê chủ sẽ đến cứu ta." Minh Ương thẹn thùng mà nhìn Nam Vãn, "Thê chủ nhất định sẽ không bỏ rơi ta."

"Ân."

Nam Vãn duỗi tay, nắm tay hắn, gần như khẳng định mà nói: "Ta sẽ không bỏ rơi chàng."

Nghe được lời này, Minh Ương không cầm lòng được mà khoé môi cong lên.

Bắt đầu từ ngày ấy, Nam Vãn rốt cuộc cũng không còn né tránh Minh Ương, ăn cơm hay đọc sách đều cùng đối phương.

Biến hóa lớn như vậy, hạ nhân hầu hạ bên cạnh tự nhiên cũng nhận ra được.

Lúc trước bọn họ chỉ xem Nam Vãn là một tên ăn cơm mềm, đối với nàng ta có chút khinh thường. Hiện tại nhìn hai người đó quan hệ thân mật như vậy, bọn họ cũng không còn mặt mũi để tiếp tục nói nàng nhàn thoại*, làm việc cũng thêm vài phần nghiêm túc.

* nhàn thoại: Trò chuyện cho qua ngày giờ.(Theo mình nghĩ trong trường hợp này là lúc rảnh rỗi đem Nam Vãn ra bàn tán cho qua nhày qua giờ).

Nam Vãn đã sớm nhận ra, nhưng cũng không nói gì.

Đôi khi, chỉ dựa vào lời nói thì không khiến cho người khác tin tưởng, chỉ có hành động mới có thể làm đối phương tâm phục khẩu phục.

Bên này Nam Vãn đang đi trên triều đại văn tự quen thuộc, Cát Tường chạy chậm tới.

Minh Ương đã từng có ý muốn gọi cho Nam Vãn thêm vài hạ nhân đến hầu hạ, nhưng Nam Vãn từ chối.

Nàng thích tự do, không thích có người hầu hạ bên người. Vì vậy, Nam Vãn dứt khoát ngăn chặn ngay từ đầu để khỏi phiền não sau này.

Cho nên, có chuyện gì hai người đều để cho Cát Tường tới làm.

Cát Tường từ nhỏ đã hầu hạ ở bên người Minh Ương, lòng trung thành tự nhiên không cần nhiều lời.

Cát Tường đem phong thư đưa cho Nam Vãn, nói: "Thiếu phu nhân, việc ngươi kêu ta đi hỏi thăm đều ở bên trong này."

"Được, cảm ơn."

Cát Tường ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, thiếu phu nhân đối với hắn thật sự quá khách khí.

Nam Vãn đem phong thư mở ra, nghiêm túc mà đọc.

Nàng kêu Cát Tường đi hỏi thăm hai việc, việc thứ nhất là về cha của nguyên chủ, việc thứ hai là nam tập thơ hội.

Từ việc nguyên chủ có thể tiến vào Lăng Vân thư viện liền nhìn ra gia thế của hắn không hề kém, không đến mức lưu lạc đến nổi bán nữ nhi cầu vinh, cho nên nguyên chủ ở rể việc nhiều ít có điểm mê hoặc.

Cha của nguyên chủ tên Liễu Tích, đến từ Liễu gia, là một trong những gia tộc có nhà cao cửa rộng ở kinh thành.

Lúc trước thời điểm hắn gả cho mẫu thân nguyên chủ, tất cả mọi người trong Liễu gia đều không đồng ý. Tuy nhiên Liễu Tích bị tình yêu mê hoặc, vứt bỏ tất cả tài sàn mà cùng mẫu thuẫn nguyên chủ tư bôn*.

*tư bôn: Nói người con gái trong xã hội cũ bỏ nhà đi với người yêu.(Trong trường hợp này thì ngược lại).

Sau khi người Liễu gia biết chuyện , liền trực tiếp xoá tên hắn khỏi gia phả, tuyên bố về sau không còn có hắn đứa con trai này.

Trước kia nguyên chủ có thể đọc sách ở Lăng Vân thư viện, cũng là nhờ Liễu Tích tới trước cửa năn nỉ xin xỏ.

Nhưng hiển nhiên nguyên chủ không quý trọng cơ hội này, thời gian của nàng ta đều dùng để lấy lòng đám người Vân Hà. Nàng cho rằng nếu như nghe lời bọn họ nói là có thể trở thành bằng hữu của bọn họ, ai ngờ bọn họ chỉ xem nàng là một cộng cụ hình người miễn phí chạy bằng cơm.

Sở dĩ Liễu Tích đem nguyên chủ bán cho minh gia, cũng là vì bất đắc dĩ. Rốt cuộc Nam Vãn ở Nam gia cũng bị đối xử rất tệ, thường xuyên bị mẫu thân cùng thϊếp thị ngược đãi.

Nam Vãn đặt phong thư trong tay xuống, lại mở ra một phong thư khác.

Nam tập thơ hội sẽ được tổ chức vào tháng sau, được tổ chức bởi các thư viện lớn trong khắp kinh thành, địa điểm dự thi là ở phía Nam.

Phía Nam nằm ở vùng ngoại ô của kinh thành. Có vị trí cực kỳ rộng lớn, phía Đông có rừng đào, phía Nam có suối nước.

Hiện giờ là lúc mùa hoa đào nở, phong cảnh đẹp không sao tả xiết.

Nam tập thơ hội tuy nói là các thư viện lớn hợp tác tổ chức, nhưng cũng không giới hạn thí sinh tham gia. Chỉ cần là tú tài, đều có thể đến tham dự.

Hơn nữa vào ngày đó, chắc chắn sẽ rất nhiều đại quan quý nhân đến xem. Nếu có thể được một người trong số đó coi trọng, có thể nói là gà chó lên trời.

Cho nên đến lúc đó sẽ có rất nhiều thí sinh tham gia, Nam Vãn sắp phải đối mặt với toàn bộ tú tài tài giỏi trong kinh thành có tài.

"Xem ra đúng là không quá dễ dàng a!" Nam Vãn chậm rãi thở ra một hơi nặng nề.

Toán học thì nàng không sợ, rốt cuộc thì trước khi mạt thế đến nàng cũng từng học qua, chỉ có thơ từ là khiến nàng có chút đau đầu.

Thơ từ chú trọng câu từ, câu từ phải vừa hoa lệ nhưng lại không được mất đi sự giản dị.

Tuy rằng lúc trước Nam Vãn đã xem qua thơ từ của các vị tiền nhân*, cũng coi như là có chút kinh nghiệm. Nhưng dù sao thì nhân tài xuất hiện lớp lớp ở cổ đại, làm thơ đối với bọn họ có thể nói là chuyện thường ngày.

*tiền nhân: Người đời trước có liên quan tới mình: Là người đã truyền dạy lại cho con cháu mình.

Xem ra nàng vẫn kém hơn một chút.

"Phải sớm tìm một vị phu tử mới được." Nam Vãn tự lẩm bẩm nói, nàng chưa đánh nên vẫn chưa nắm chắc phần thắng. Nhưng nàng tin rằng chỉ dựa vào kinh nghiệm lúc trước cũng có thể thắng Vân Hà, nhưng thắng như vậy một không đẹp chút nào.

Nếu muốn thắng, vậy phải nghiền áp đối thủ mọi phương diện, không cho đối thủ cơ hội phản kháng.

"Thê chủ." Minh Ương lúc này đột nhiên đi tới.

"Làm sao vậy?" Nam Vãn thấy có chút kỳ lạ, bình thường giờ này không phải hắn đang ở trong thư phòng xử lý công việc sao?

"Thiếu gia muốn tìm cho ngài một vị phu tử, nhưng nề hà là khắp kinh thành chỉ cần phu tử có chút danh khí đều bị phủ Thừa tướng mời đi rồi." Thấy thiếu gia nhà mình nói không nên lời, Cát Tường ở một bên phụ họa nói.

"Thê chủ, thực xin lỗi, đáng ra ta nên sớm nghĩ đến việc này." Minh Ương ảo não, tuy rằng hắn tin tưởng nhà mình thê chủ có thể thắng, nhưng nhìn thê chủ mấy ngày nay đều là chính mình một người sờ soạng, vẫn là có điểm không đành lòng. Liền muốn tìm cá nhân giúp giúp nàng, lại không nghĩ rằng vẫn là chậm một bước.

"Không có việc gì, cái này không trách ngươi được." Nam Vãn duỗi tay ôm hắn vào lòng, "Ta đã có một ý tưởng khác."

"Cát Tường, bây giờ ngươi hãy đi hỏi thăm những vị phu tử còn dư lại trong kinh thành, đem người kém cỏi nhất trong đó mời đến minh phủ."

"Hả!" Cát Tường không tin được lỗ tai của mình , "Thiếu phu nhân, ngài chắc chắn là muốn người kém cỏi nhất, mà không phải tốt nhất ư?"

"Ngươi không nghe lầm đâu, ta muốn người kém cỏi nhất." Nam Vãn cười khẽ, "Nếu Vân Hà muốn xem ta trở thành trò cười, ta đây sẽ khiến cho nàng ta xem đủ."