Chương 5: Nữ chủ nhà nghèo ở rể (5)

————————————————————-

Thấy không còn náo nhiệt để xem, những người bên cạnh cũng thành thành thật thật trở về chỗ ngồi của chính mình.

Nhìn chồng sách không phải của mình trên bàn, Nam Vãn trực tiếp duỗi tay đem toàn bộ xé nát.

Vụn giấy bay lả tả, rơi vào bốn phía, trông rất đẹp mắt. Nhưng khi những người kia nhìn đến thì chỉ muốn hộc máu. Đó là bài tập của bọn họ, Nam Vãn đem chúng nó đi xé, bọn họ lấy cái gì nộp cho phu tử?

Viện trưởng kinh ngạc nhìn nàng một cái, không nói gì, vẫn tiếp tục theo lẽ thường mà giảng bài.

Nam Vãn mở sách vở ra, nghiêm túc mà nghe phu tử giảng bài, ngẫu nhiên còn chủ động trả lời câu hỏi.

Tư thái khác thường này của nàng làm tất cả mọi người xung quanh nhìn đến sửng sốt.

Lúc trước Nam Vãn đi học chỉ biết ngồi một góc, phu tử gọi nàng trả lời câu hỏi thì nàng liền ấp úng, không nói nổi một câu hoàn chỉnh.

Hiện giờ nàng ngôn ngữ khéo léo, ăn nói thực tế, giống như người lúc trước bọn họ nhìn thấy cùng bây giờ căn bản không phải là hai người giống nhau.

"Thật là cái đồ bất chính." Lâm Hữu Hữu bất mãn mà nói thầm một câu.

"Đúng là làm bộ làm tịch." Vân Hà sắc mặt cực kì khó coi.

Xem ra, Nam Vãn chính là muốn cùng nàng tuyên chiến, biết giá trị vũ lực không bằng liền tìm chiêu trò khác tới chèn ép nàng.

Nàng là có thể bị so đi xuống người sao? Nàng nếu là liền Nam Vãn loại phế vật này đều so bất quá, quả thực là vũ nhục nàng hoàng thành đệ nhất tài nữ thanh danh.

"Ta liền ứng ngươi tỷ thí, làm ngươi nhìn xem cái gì mới là chân chính phượng hoàng." Vân Hà trong lòng hiếu chiến ý niệm thập phần mãnh liệt, nàng cơ hồ đã gấp không chờ nổi mà muốn nhìn đến Nam Vãn quỳ gối nàng trên mặt đất dập đầu nhận tội chật vật dạng.

Viện trưởng hài lòng gật gật đầu, khen: "So với trước kia càng tiến bộ."

Nam Vãn không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trả lời: "Là phu tử dạy tốt."

"Đúng là vuốt mông ngựa*." Lâm Hữu Hữu lên tiếng châm chọc.

*Vuốt mông ngựa: là cách người Trung Quốc dùng để chỉ hành động nịnh nọt, tâng bốc, ca ngợi ai đó để người đó vui, hòng đạt được chút lợi ích.

Viện trưởng liếc mắt một cái hung hăng trừng mắt nhìn nàng, quát lớn nói: "Lâm Hữu Hữu, lần sau ngươi còn dám chống đối ta, ta gọi mẫu thân ngươi tới đem ngươi đưa trở về."

Chỉ biết lấy mẫu thân ra doạ nàng, Lâm Hữu Hữu oán hận mà ngậm miệng lại.

"Nam Vãn, ngồi xuống đi." Viện trưởng vẻ mặt ôn hoà nhìn nàng, "Tan học đừng vội đi sớm, ta có việc tìm ngươi."

"Được." Nam Vãn gật đầu đáp ứng, dù sao sau khi tan học nàng cũng không có việc gì để làm.

"Vân Hà, ngươi cũng ở lại đi."

"Được, phu tử." Đối mặt viện trưởng, thái độ Vân Hà cũng không tệ lắm, không có phía trước như vậy cao cao tại thượng.

Chương trình học kéo dài hơn một canh giờ mới kết thúc.

Những người khác lục đυ.c thu dọn đồ rời đi, Nam Vãn an tĩnh mà ngồi tại chỗ, chậm rì rì mà thu dọn lại đồ vật của nguyên chủ.

Lâm Hữu Hữu trước khi rời đi hướng Nam Vãn làm bộ dạng khıêυ khí©h, Nam Vãn trực tiếp lờ đi.

"Hai người các ngươi đi theo ta!" Viện trưởng chắp tay sau lưng đi ra khỏi học đường.

Nam Vãn không hiểu gì cũng đi theo.

Vân Hà không nhanh không chậm mà theo sau, đúng kiểu tư thái đại tiểu thư.

"Các ngươi từng nghe qua nam tập thơ hội chưa?" Đến thư phòng, viện trưởng mới dừng lại hỏi.

"Chưa nghe qua."

"Nghe qua."

Hai người đồng thanh mà nói ra hai đáp án hoàn toàn trái ngược.

"Ngươi ngay cả cái này cũng không biết, đúng là ngu xuẩn đến cực điểm." Vân Hà không buông tha bất kì cơ hội trào phúng Nam Vãn nào.

"Vậy ngươi nói xem?." Nam Vãn đem cơ hội giải thích nhường cho nàng ta.

"Ngươi......"

"Được rồi, đừng nháo." Viện trưởng vội tiến lên hoà giải, "Nam tập thơ hội ba năm tổ chức một lần, là nơi các thư viện lớn tham gia cạnh tranh. Chủ yếu là thi đấu hai bảng, toán học và thơ ca. Đến lúc đó các thư viện sẽ phái ra người thích hợp đi thi đấu, cuối cùng người thắng được tất cả thí sinh của các thư viện sẽ là người thắng."

"Viện trưởng, ngươi không phải là muốn cho nàng và ta cùng tham gia đó chứ?!" Vân Hà cười nhạo, "Với bộ dạng không chút tài năng lúc trước của nàng, người có chắc là ổn không?"

"Vẫn hơn cái loại đến bài tập của chính mình cũng không tự làm được như ngươi." Nam Vãn lập tức phản kích.

"Ngươi......" Vân Hà lần nữa bị nàng làm cho tức giận đến nói không nên lời.

"Ta đã quyết định rồi, hai người các ngươi cùng đi đi." Viện trưởng quay đầu lại nhìn Nam Vãn, "Lúc trước ta còn đang sầu vì không biết để ai đi, Nam Vãn đã cho ta một bất ngờ lớn."

"Hừ." Đối với những lời này của viện trưởng, Vân Hà không có lời nào để nói.

"Hai người các ngươi trở về chuẩn bị tốt một chút, nam tập thơ hội tháng sau sẽ bắt đầu."

Nói xong, viện trưởng liền xoay người rời đi.

"Nam Vãn, chúng ta đánh cược đi?" Lúc Nam Vãn định trở về, liền bị Vân Hà đột nhiên tiến đến ngăn lại.

"Đánh cược gì?" Tuy rằng Vân Hà đúng là thân phận cao quý, nhưng Nam Vãn một chút cũng không sợ nàng.

"Đánh cược lần này là nam tập thơ hội, nếu ta thắng ngươi, ngươi liền phải cúi đầu nhận tội cho ta, tự giác rời khỏi thư viện."

"Nếu ta thắng thì sao?" Nam Vãn nghiêm túc mà nhìn đôi mắt Vân Hà, "Ta nói ngươi nếu ta thắng thì sao?"

"Ngươi muốn thế nào?" Vân Hà một chút cũng chẳng thèm để nàng vào mắt, lập tức khoác lác: "Nếu ngươi thắng, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi, bất luận là việc gì cũng đều được.

"Được, nếu ta thắng, ngươi ở trước mặt mọi người trong thư viện gọi ta một tiếng cha, sau đó rời khỏi thư viện." Nam Vãn cười tủm tỉm mà nói.

"Ngươi......" Vân Hà tức giận đến nổi muốn đánh nàng, "Ngươi nghĩ ngươi là thứ gì mà dám bảo ta gọi ngươi là cha?"

"Ngươi chẳng lẽ là không dám đó chứ!" Nam Vãn há to miệng làm ra vẻ kinh ngạc , "Chẳng lẽ ngươi nhận định rằng ngươi sẽ thua bởi ta?"

"Đánh rắm, ta còn lâu mới không dám." Vân Hà tức giận vang lên.

"Vậy ý ngươi là đồng ý rồi?" Nam Vãn ý cười không ngớt mà nhìn nàng.

"Ta đồng ý." Tuy rằng điều kiện của Nam Vãn nói ra hơi quá phận, nhưng Vân Hà tin rằng bản thân nhất định sẽ thắng.

"Chúng ta hãy chờ xem." Nam Vãn tâm tình sung sướиɠ mà trở về.

Quả nhiên, lừa người vẫn là vui sướиɠ nhất.

"Ta nhất định phải khiến ngươi mất hết mặt mũi." Vân Hà lạnh lùng, liếc mắt nhìn bóng dáng Nam Vãn một cái, rồi đứng dậy rẽ qua một hướng khác.

Nàng liền đi tìm lão sư thỉnh giáo, nàng không tin, một tên bỏ học nửa chừng như Nam Vãn sao có thể so với người được phu tử có chuyên môn dạy dỗ như nàng.

"Chàng sao lại ở đây?"

Mới vừa ra khỏi thư viện, Nam Vãn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Minh Ương đang đứng chờ ở cửa.

"Sợ thê chủ không quen, ta liền tới đây." Minh Ương chăm chú nhìn vào đôi mắt Nam Vãn, hắn không biết sau này nàng sẽ đối với hắn như thế nào, nhưng hắn nghĩ muốn đánh cược một phen.

"Haizz." Nam Vãn thở dài một hơi, duỗi tay nắm lấy tay hắn, "Chàng ở bên ngoài đợi lâu không?"

"Không lâu." Minh Ương khẽ nhúc nhích trong lòng, ôn nhu nói: "Lúc thê chủ bước ra ta cũng vừa mới đến."

Tay đều bị lạnh đến đỏ bừng, sao có thể là vừa mới đến? Nam Vãn không vạch trần lời nói dối của hắn, chỉ là càng thêm dùng sức mà nắm chặt tay hắn.

"Về nhà đi!" Nam Vãn đỡ hắn bước lên xe ngựa.

Bên trong xe ngựa rất rộng rãi, đủ chỗ cho bốn năm người ngồi, nhưng Nam Vãn ngồi ở bên trong, lại cảm giác cả người đều có hơi khó chịu.

Khoảng cách ở giữa nàng và Minh Ương thật sự sát quá.

Vừa mới bắt đầu, nàng bất động thanh sắc mà ngồi xa một chút, kết quả xe ngựa mỗi lần xóc nảy hắn đều sẽ dựa lại đây một chút.

Nhìn ánh mắt vô tội của hắn, Nam Vãn định trách cứ vài câu cũng nói không nên lời.

Giờ phút này lông mi Minh Ương buông xuống, hết sức chuyên chú xử lí sổ sách trong tay. Nam Vãn càng không dám tuỳ ý động đậy, đành phải an an tĩnh tĩnh mà ngồi ngốc ở trong một góc.