Chương 7: Nữ chủ nhà nghèo ở rể (7)

————————————————————-

Phủ Thừa tướng.

"Tiểu thư, việc người sai nô tài làm, nô tài đã hoàn thành." Gã sai vặt hầu hạ bên người Vân Hà cúi người, nhỏ giọng nói.

"Toàn bộ đều đã ở phủ Thừa tướng?" Vân Hà lười biếng mà nằm trên giường, trong tay nhàm chán mà thưởng thức một khối ngọc tuyệt đẹp toàn thân trong suốt .

"Chỉ cần là phu tử có chút danh tiếng ở kinh thành đều đã ở phủ Thừa tướng."

"Làm tốt lắm, đi xuống nhận thưởng đi!" Vân Hà tùy tay ném khối ngọc sang một bên, đứng dậy rời đi.

Nàng hiện tại muốn nhìn xem Nam Vãn lấy cái gì để so với nàng?

"Ngài nói đúng." gã sai vặt đứng ở một bên mà nịnh nọt.

Vô Ương các.

"Thiếu phu nhân, ta đã tìm được người ngươi muốn." Cát Tường nói xong câu đó, lại do dự mà bổ sung một câu: "Là phu tử vô dụng nhất kinh thành."

"Được, ngươi dẫn ta đi gặp nàng." Nam Vãn đặt quyển sách trên tay xuống bàn, định đi ra ngoài.

"Thiếu phu nhân, nàng ta......" Cát Tường muốn nói lại thôi.

"Làm sao vậy?" Thấy hắn đứng tại chỗ bất động, Nam Vãn có chút nghi hoặc mà mở miệng hỏi.

"Thiếu phu nhân, nàng ta trời sinh có tật, trí nhớ rất kém." Cát Tường lấy hết can đảm nói: "Nếu không thì ngài đổi một người khác đi!"

Hắn vừa rồi chỉ cùng đối phương nói ba câu, kết quả nửa chén trà qua đi, đối phương liền không nhớ rõ hắn vừa rồi nói cái gì.

Người như vậy làm phu tử , chẳng phải là đem người tra tấn đến chết?

Nam Vãn sửng sốt một chút, nàng không nghĩ tới sẽ gặp loại tình huống này.

"Mang ta đi gặp nàng đi!" Nam Vãn bất đắc dĩ, "Người có thể làm phu tử đều có lực học hơn người, nàng hẳn là không tệ như trong tưởng tượng của ngươi đâu."

"Vâng ạ." Cát Tường thấp giọng trả lời, đứng dậy đi ra ngoài.

Chờ lát nữa hắn liền đến nói cho thiếu gia nhà mình chuyện này, không thể trơ mắt nhìn thiếu phu nhân hồ nháo như vậy được.

"Ngài là phu tử?" Nam Vãn có chút kinh ngạc nhìn nữ tử cùng lắm chỉ hai mươi mấy tuổi trước mắt, đối phương cũng quá trẻ tuổi đi!

Phu tử trẻ tuổi nhất mà nàng gặp qua ở thư viện cũng đều đã 30.

"Có chí không ở năm cao, vô chí không trường trăm tuổi*." Nữ tử lạnh như băng trả lời.

*: Có chí chẳng do tuổi tác, không có chí thì trăm tuổi cũng tay không. Người có chí thì cuối cùng sự nghiệp sẽ thành công.

Nam Vãn nghe vậy, trịnh trọng hướng nàng hành lễ.

"Phu tử thứ tội, là học trò quá đường đột."

Bị nàng hành lễ như vậy, nữ tử ngược lại ngây ngẩn cả người.

"Ngươi không nghe nô tài bên cạnh ngươi nói ta sinh ra có tật, trí nhớ cực kém sao?"

"Bộ dáng phu tử như vậy không giống như là người có tật." Nam Vãn cười khẽ, "Phải biết rằng, người có trí nhớ cực kém là vì không tin tưởng người bên cạnh ta chính là vì sao lại mời người tới."

Cát Tường lúc này cũng kinh ngạc nhìn vị nữ tử kia, thì ra là nàng ta giả vờ.

Nữ tử trầm khuôn mặt, nói: "Ta biết mục đích ngươi kêu ta tới, ta tuy không phải là hạng người tài cao bát đẩu*, nhưng tốt xấu gì học phú ngũ xa*, dạy ngươi dư dả."

*Tài cao bát đẩu: tài trí hơn người

là một thành ngữ xuất phát từ câu nói đầy tự phụ về tài văn chương của Tạ Linh Vận đời Nam Tống: "Tài năng của thiên hạ được một thạch thì Tào Tử Kiến chiếm hết tám đấu, ta chỉ được một đấu, thiên hạ chia nhau một đấu".

*Học phú ngũ xa: chỉ những người học rộng hiểu nhiều, kiến thức phong phú.

"Chuyện này xem ra là một bất ngờ ngoài ý muốn." Nam Vãn cảm thán nói.

Nàng nguyên bản chỉ mong vị phu tử này có thể thông hiểu thơ từ, nhưng không nghĩ tới đối phương cư nhiên lại vượt qua mong đợi của nàng.

Cứ như vậy, nàng lại càng nắm chắc thêm vài phần thắng.

Nữ tử toàn bộ quá trình đều lạnh mặt, đối với những lời này của Nam Vãn không có lấy một tia phản ứng.

"Phu tử am hiểu cái gì nhất ?" Nam Vãn hoảng quá liền tới, mở miệng hỏi.

"Không gì không giỏi." Nữ tử ngạo nghễ mở miệng.

Nếu không phải bởi vì tuổi còn trẻ, nàng hiện tại đã sớm thành danh, làm sao giống như bây giờ nơi chốn vấp phải trắc trở, bị đồng hành châm biếm.

"Học trò tin tưởng phu tử." Nam Vãn lại hướng nàng hành lễ, "Học trò ngày sau lại làm phiền phu tử."

"Ân." Nữ tử gật đầu, hiển nhiên đối với hành động này của Nam Vãn phi thường vừa lòng.

"Nô tài đi tìm thiếu gia." Thấy không cần dùng tới hắn, Cát Tường thức thời mà lui ra ngoài.

Phủ Thừa tướng,

Vân Hà nghe được Nam Vãn tìm một vị phu tử không có chút danh tiếng lại còn có tật thì cười thật lâu.

Nam Vãn đã nhiều ngày an tĩnh đi theo phu tử học thơ, đối việc này một mực không để ý.

Nhưng Nam Vãn chỉ đem việc này nói cho một người là Minh Ương, Minh Ương lại cố ý giấu giếm, cho nên Minh gia tuy rằng cảm thấy kỳ quái đối với hành vi mấy ngày gần đây của nàng nhưng cũng không nói cái gì thêm. Vì thế, Nam Vãn sóng yên biển lặng mà trôi qua hơn nửa tháng.

Tháng tư rốt cuộc cũng đến, Nam Vãn liền mang theo Minh Ương ngồi trên xe ngựa Minh gia đi về hướng Nam viên.

Minh Ương vốn không định đi, cảm thấy không ra thể thống gì, nề hà Nam Vãn khăng khăng muốn hắn đi theo, hắn cũng liền ỡm ờ mà đáp ứng.

Đến Nam viên, Nam Vãn đỡ Minh Ương xuống xe ngựa.

Vài người nhìn hai người nàng chăm chú , Nam Vãn đã nhận ra, vươn tay mà nắm Minh Ương.

"Đừng sợ."

Thấy thê chủ quan tâm hắn như vậy, trong lòng Minh Ương không khỏi trào ra cảm giác ngọt ngào. Hắn nắm lấy tay Nam Vãn, ôn nhu nói: "Thê chủ, ta không sợ."

Chỉ cần thê chủ ở bên người hắn, hắn liền không có sợ gì cả.

Xe trước cửa Nam viên như nước chảy thành dòng, nối liền không dứt.

Nam Vãn một bên thưởng thức phong cảnh, một bên không quên chú ý Minh Ương.

Hiện giờ đúng là thời tiết tháng tư, hoa đào phần lớn đã nở, nhiên nam viên hoa đào vẫn cứ nở nhiệt tình, hoa cúc đại đóa ở đoạn đầu, quyến rũ bắt mắt.

Minh Ương theo ánh mắt Nam Vãn mà nhìn qua, ngoài miệng cũng không được lấy làm lạ.

"Đi thôi!" Nam Vãn cười nhìn hắn một cái, "Hoa Đào lát nữa có thể lại xem, bỏ lỡ thi đấu thì phải đợi thêm ba năm nữa."

"Ân." Minh Ương gật đầu, hắn biết hôm nay thê chủ còn có việc quan trọng phải làm.

"Chờ thi đấu xong, chúng ta liền tìm trọ ở chỗ này, ở lại mấy ngày nữa." Nam Vãn phảng phất như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Minh Ương, đề nghị nói.

"Cảm ơn thê chủ." Minh Ương kinh hỉ không thôi, cơ hồ tưởng lập tức nhào vào trong lòng thê chủ của mình, nhưng ở trước mặt bàn dân thiên hạ, hắn chỉ có thể kiềm chế sự nhảy nhót trong lòng, miệng cảm tạ.

Nam viên lúc này đã tập trung không ít người, Nam Vãn không có vội vã cùng người trong thư viện hội hợp, mà là tìm một vị trí an tĩnh ngồi xuống.

Dù sao viện trưởng chỉ nói nàng đại điện cho thư viện thi đấu chứ cũng chẳng yêu cầu nàng nhất định phải chờ đợi người cùng trong thư viện.

Bởi vì Nam viên không hạn chế nhân số, hôm nay người mang theo gia đình không ít. Nam Vãn cũng xen lẫn trong trong đó, cũng không thấy đột ngột.

Ước chừng đợi hơn nửa canh giờ, người của các đại thư viện đều đã tới đầy đủ. Đình cũng bố trí thỏa đáng, tiểu thị dung mạo kiều mị phủng mỹ tửu mỹ thực không được xuyên qua trong đó.

Nam Vãn nhìn thấy Vân Hà ở phía xa, hôm nay nàng ta cũng không đi cùng đám người trong thư viện mà đi cùng con cháu của các đại danh môn vọng tộc*.

*: Gia đình, gia tộc, họ hàng có danh tiếng, được trọng vọng.

Dường như cảm giác được ánh mắt của nàng, Vân Hà nhìn sang đây, hướng Nam Vãn làm vẻ mặt khinh bỉ.

Nam Vãn nhìn cũng không thèm nhìn, trực tiếp vươn tay lấy trái cây trên bàn nhấm nháp.

Tư thái coi thường này lại lần nữa đem Vân Hà tức đến dậm chân.

"Vân Hà, ngươi làm sao vậy?"Nữ tử áo vàng bên cạnh Vân Hà tò mò hỏi.

Nàng vừa rồi cũng nhìn theo ánh mắt Vân Hà, nhưng vẫn chưa nhìn thấy người nào đáng chú ý.

"Không có gì, chỉ là một con bọ chó mà thôi." Vân Hà khôi phục bình tĩnh, trên mặt lại là vẻ bình tĩnh thong dong.

"Nga." Nữ tử áo vàng gật gật đầu, cũng không hỏi thêm.

Nàng tuy rằng tò mò người kia là ai, nhưng Vân Hà còn ở trước mặt nên vẫn phải giữ chút mặt mũi.

Vân Hà oán hận mà nhìn về phía Nam Vãn, hôm nay ta nhất định phải khiến cho ngươi mất hết mặt mũi, bị đuổi khỏi thư viện.

Nam Vãn lấy một khối trái cây đưa cho Minh Ương, Minh Ương đỏ mặt tiếp nhận, hai người hoà thuận vui vẻ, làm người khác cực kỳ hâm mộ.