Vậy là bây giờ chỉ còn An Đồng đang nắm tay Phong Quang, cô cười híp mắt nhìn hắn.Phong Quang còn chưa kịp nói gì thì An Đồng đã rất phong độ buông tay cô ra.Hắn dùng thái độ của một trưởng bối, nói:
“Thiên Trạch, hành động vừa rồi của em không giống người lịch thiệp.”
“Lịch thiệp với gái hiền thôi.”
Mục Thiên Trạch lạnh lùng liếc mắt nhìn Phong Quang:
“Anh họ, anh thấy cô ta hiền sao?”
Phong Quang đáp lại:
“Cho dù tôi không phải là gái hiền thì đức tính của cậu Mục cũng đều không thuộc dạng lịch thiệp.”
“Hứ, dù tôi chưa từng là người lịch thiệp, không phải con gái vẫn bám đầy đấy thôi?”
“Đúng vậy, dù sao thế giới này, không phải người con gái nào cũng xem trọng nội tâm như tôi. Những cô gái nông cạn đó chẳng qua chỉ thích vẻ ngoài, vài chục năm nữa biết đâu sẽ hối hận.”
Phương Nhã Nhã lặng lẽ ngồi xuống, cứ cảm thấy giống như mình nằm không cũng trúng đạn...Mục Thiên Trạch hứ lạnh một tiếng:
“Hạ Phong Quang, cô nghĩ tôi không có cách gì đối phó cô à?”
“Sao? Định bảo đám fan cuồng của câu chặn tôi trong nhà vệ sinh rồi giội nước lạnh hay là bảo đàn em của cậu tan học chặn không cho tôi về? Mục Thiên Trạch, cậu có trẻ con quá không? Tưởng bổn tiểu thư đây sợ cậu à?”
Phong Quang đập bàn đứng dậy.Hai người không ai chịu thua, không khí đầy mùi thuốc súng, chiến tranh sắp bùng nổ thật rồi.Phương Nhã Nhã nhìn An Đồng chỉ ngồi xem ở kế bên,trước tình hình hai bên chưa đánh nhau, không thể trông chờ hắn làm người hòa giải.
Cô ta cắn răng, rất là có tinh thần cống hiến, đứng dậy:
“Này, Mục Thiên Trạch, tôi phải về rồi.”
“Cô muốn về thì cứ đi, kêu tôi làm gì?”
Mục Thiên Trạch không kìm được lửa giận, lớn tiếng quát Phương Nhã Nhã.Phương Nhã Nhã tức giận:
“Vậy tôi đi đây, cậu cứ ở đây ức hϊếp nữ sinh đi, cặn bã!”
Cô ta xách cặp lên, cũng không thèm chào tạm biệt An Đồng, quay đầu đi thẳng. Phong Quang nói bóng gió:
“Nghe nói, con gái đi một mình trên đường rất không an toàn đó.” Mặt Mục Thiên Trạch biến sắc, hung dữ nói:
“Hạ Phong Quang, cô hãy đợi đấy!”
Nói xong, cậu ta cũng bỏ đi khỏi biệt thự nhà An Đồng. An Đồng tưới nước cho chậu cây, nhếch miệng cười:
“Hôm nay có vẻ mọi người đều vội vàng.”
“Anh yên tâm đi, tôi tuyệt đối không gấp!”
Phong Quang lại tiếp tục ngồi kế bên hắn, cười nói vui vẻ:
“Đem hồng trắng và tường vy đỏ để chung với nhau được không?”
Hắn cười: “Được.”
Cô lấy ngay bông hồng trắng trên bàn, không đi đến bên bức tường hoa tường vy đỏ, mà vui sướиɠ đi về bậc thềm đài phun nước, đặt ở giữa đám tường vy đỏ đang để ở đó, hình như cô rất thích thú, không muốn đứng dậy.
“Sao rồi?” An Đồng hỏi. Cô ngồi trên mặt đất, không quay đầu lại:
“Chỉ có một bông hồng trắng, nhưng tường vy đỏ rất là nhiều, nếu có thể cắt bỏ bớt tường vy dư thừa thì tốt quá.”
Cơ thể An Đồng hơi sững lại. “Sao Phương Nhã Nhã lại đến đây thăm anh An vậy, anh An và cô ấy quan hệ tốt lắm sao?”
Cô đổi xưng hô là anh An, đây là tín hiệu rất kỳ lạ không bình thường. An Đồng im lặng một lúc, rồi trả lời:
“Lúc trước cô ấy hay cùng Thiên Trạch đến thăm tôi, cô ấy là người con gái rất có tấm lòng nhân ái.”
“Tôi nói này, hay là cắt bớt tường vy đỏ đi nhé?”
“Phong Quang...”
“Nói giỡn thôi, đây đều là hoa do anh An chính tay trồng, tôi không nỡ cắt bỏ đâu.”
Cô ngồi ngược sáng, quay đầu lại cười với anh, đôi mắt trong veo lấp lánh như chứa cả dải ngân hà. An Đồng bỗng cảm thấy, ánh nắng hôm nay đúng là quá chói mắt.
“Con đi đâu về thế?” Hạ Triều ngồi trên sofa, nghiêm nghị hỏi. Phong Quang lau bùn đất dính trên mặt, thản nhiên đi vào nhà:
“Con ra ngoài chơi.”
“Con lại đi tìm An Đồng?”
“Vâng.”
Cô giúp việc đem khăn tới, Phong Quang lau sạch đất trên mặt.“Con không cảm thấy con và nó gần nhau quá à?”
“Cha không cho phép à?”
Hạ Triều bị sự thờ ơ của cô làm cho tức giận, cảnh cáo:
“Con có biết cha có rất nhiều tai mắt trong đồn cảnh sát, mẹ của An Đồng, tuyệt đối không phải mất tích đơn giản như vậy.”
“Ôi chẳng lẽ họ nghi ngờ mẹ anh ấy bị gϊếŧ?”
“Phong Quang!” Nét mặt Hạ Triều trầm trọng:
“Cậu thanh niên đó không đơn giản, nó rất nguy hiểm.”
“Được rồi, được rồi, con biết, anh ấy rất nguy hiểm đúng không. Con mệt rồi, con về phòng nghỉ đây.”
Phong Quang vẫy tay, chạy lên lầu. Khi Hạ Triều gặp phải vụ kiện khó khăn nhất, cũng không thể mệt bằng đối phó con gái mình.Từ ngày bốn người chạm mặt nhau, địch ý của Phương Nhã Nhã đối với Phong Quang có giảm đi đôi chút.
Mục Thiên Trạch không còn ngủ trong lớp, thi thoảng lại liếc nhìn Phong Quang với ánh mắt lạnh lùng, rồi hừ lớn một tiếng thể hiện sự bất mãn của cậu ta với cô. Nhưng cậu ta quên Phương Nhã Nhã ngồi giữa hai người,cũng tức là những hành động trẻ con này của cậu ta đều bị Phương Nhã Nhã nhìn thấy, khiến cô ta hiểu lầm là cậu ta đang gây sự với mình.
Lúc Phương Nhã Nhã và Mục Thiên Trạch cãi nhau, Phong Quang đang nhìn gương để bản thân giữ được trạng thái tốt nhất.Nam nữ chính vốn là đi theo hướng từ oan gia đến thích nhau, cô đang thúc đẩy kịch bản, nếu bình thường, cô chẳng thèm làm việc này. Phong Quang lấy điện thoại ra xem giờ. Ôi trời, thật là mong hết giờ học để chạy đến nhà An Đồng.
Chiều hôm nay, nhà An Đồng khác với mọi khi, nhà có khách đến, người đó chính là cảnh sát Lý Tất và trợ lý của ông ta.Trong vườn, ánh nắng xuyên qua kẽ lá chiếu lên người An Đồng:
“Hai vị cảnh sát, muốn uống gì không?”
“Không cần đầu, chúng tôi ngồi chút rồi về.” Lý Tất liếc nhìn chiếc xe lăn cậu đang ngồi:
“Cậu An sức khỏe không tốt, là do nguyên nhân gì vậy?”
“Từ năm ba tuổi, mẹ đã dắt tôi đi rất nhiều bệnh viện, khám rất nhiều bác sỹ, nhưng...họ đều không có kết luận về bệnh tình của tôi.”
Nghĩ đến khoảng thời gian tràn đầy hy vọng nhưng rồi lại thất vọng đó,ánh mắt hắn lộ ra sự bị thương quen thuộc, sự bi thương này, cũng rất dễ ảnh hưởng đến người khác.
Ánh mắt Lý Tất lộ sự đáng tiếc:
“Cậu không ra nước ngoài khám sao?”
“Tôi từng đi rồi, nhưng không có tác dụng gì, dù là trong nước hay nước ngoài, điểm khác biệt duy nhất là thuốc khác nhau.Tôi đã bỏ cuộc từ lâu rồi, chỉ có mẹ tôi không muốn bỏ cuộc mà thôi.“
Lý Tất cảm thán: “Chắc chắn bà An là một người rất yêu thương con trai mình.”
“Xin hỏi...” Gương mặt viên cảnh sát đi theo hiện lên vẻ khó nói: “Xin hỏi nhà vệ sinh ở đâu?”
Lý Tất chê bai nói: “Tên nhóc này!”
An Đồng khẽ cười: “Anh đi vào tầng một biệt thự rồi rẽ trái, nhà vệ sinh là căn phòng cuối cùng.”
“Đội trưởng Lý, tôi sẽ quay lại ngay!”
Viên cảnh sát đi theo chạy vội đi.Lý Tất thấy ngại:
“Tên nhóc này mới tốt nghiệp vào cảnh sát năm nay, tôi phụ trách dẫn dắt, có gì thất lễ, mong cậu bỏ qua.”
“Không sao, cảnh sát Lý đừng bận tâm”
“Ha ha.”
Lý Tất cười, lại lắc đầu hỏi tiếp: “Đúng rồi, lần trước tôi quên hỏi, cậu An theo họ của mẹ à”
“Khi tôi còn rất nhỏ, cha mẹ ly hôn, cha tôi ra nước ngoài, tôi đi theo mẹ,sau này đổi họ.”
“Thì ra là vậy, vậy gần đây cha cậu có về nước không?”
“Không.”
An Đồng lắc đầu: “Trong ký ức của tôi, tôi chưa từng gặp cha, cảnh sát Lý lần này ông tới, là có tin của mẹ tôi à?”
“À, lần này tôi đến là để nói cậu biết, chúng tôi đã mở rộng phạm vi tìm kiếm, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của bà An, vì vậy mong cậu chuẩn bị sẵn tâm lý.”
Hắn rũ mắt: “Tôi hiểu rồi.”
“Đội trưởng Lý!”
Viên cảnh sát kia quay lại đứng bên vòi phun nước vẫy tay. Lý Tất nhìn An Đồng, cùng cậu đi qua đó, ông ta hơi cáu kỉnh nói:
“Có gì mà lấy làm lạ vậy chứ?”
“Mảnh đất này từng bị đào bới.”
Lý Tất cúi đầu nhìn mảnh đất chỉ có chậu cây và thảm cỏ mới dời đến, ông ta nói:
“Theo điều tra, bà An đã gặp ai đó rồi mới vội vàng ra khỏi khách sạn mất tích. Cậu An, chúng tôi nghi ngờ người đó có thể là tội phạm, cũng có thể là người quen của bà An.”
“Thế ư?” Đôi mắt An Đồng bình lặng không chút gợn sóng. Lý Tất nói thẳng:
“Cậu An, cậu có ngại chúng tôi đào mảnh đất này lên xem thử không?”
An Đồng mỉm cười: “Đương nhiên là không rồi.”
Viên cảnh sát đi theo Lý Tất tinh mắt lấy ngay cái xẻng ở trong nhà kính trồng hoa gần đó, việc nặng đương nhiên do cậu ta đảm nhiệm. Dưới ánh mắt gợi ý của Lý Tất, cậu ta nhanh chóng đào một cái hố, đào được chừng hơn nửa mét thì chỉ thấy một lớp xác hoa tường vy đỏ chứ không thấy gì khác nữa.
Cậu ta không biết tiếp theo nên làm gì, đứng ngẩn người nhìn cấp trên của mình. Nhìn những bông tường vy đỏ héo úa nằm lẳng lặng trên mặt đất, cánh hoa khô héo, có dấu hiệu bị nhũn, Lý Tất hơi sượng mặt:
“Cậu An...còn có thói quen chôn hoa à?”