Quyển 4 - Chương 6: Công lược anh hàng xóm

“Đôi khi, hoa cũng có nhiều thành phần dinh dưỡng làm phân bón rất tốt.” An Đồng nói từ tốn:

“Sau một thời gian nữa, tôi tính trồng hoa hồng trắng ở đây.”

“Mẹ mất tích, cậu còn tâm trạng an nhàn trồng hoa, đúng là rất thú vị.”

“Trồng hoa không liên quan sở thích, chỉ là tu tâm dưỡng tính.Những lúc lo lắng, cần nhất là duy trì một trái tim bình lặng.Trái Đất cũng không vì tôi xảy ra chuyện gì mà ngừng quay, đúng không cảnh sát Lý?”

“Cậu nói rất đúng, tôi có lẽ đã học được nhiều điều.”

Nụ cười của Lý Tất thiếu đi sự chân thật lúc ban đầu: “Hôm nay làm phiền rồi, tôi sẽ quay lại sau.”

“Hai người đi thong thả.”

Ra khỏi biệt thự, viên cảnh sát trợ lý không hiểu nói với Lý Tất:

“Tôi thấy cậu An Đồng cũng tốt mà, tuy sức khỏe không tốt, nhưng yêu cuộc sống yêu thiên nhiên, sao đội trưởng Lý nghi ngờ cậu ta chứ?”

“Trước khi tới đây, tôi chỉ muốn loại trừ nghi phạm, nhưng giờ, tôi mới bắt đầu nghi ngờ cậu ấy.”

“Vì sao chứ?”

“Cậu ta che giấu bản thân quá sâu.” Lý Tất nhìn cô gái chạy vào biệt thự, không biết đang nghĩ gì.

Trong vườn, An Đồng vừa mới tiễn hai viên cảnh sát xong lại phải đón một vị khách quan trọng khác. Phong Quang tươi cười rạng rỡ:

“Lâu quá không gặp, anh có nhớ tôi không?”

Thật ra, họ vừa mới gặp mặt hôm qua. An Đồng ngẩng đầu: “Đúng là hơi nhớ.”

Cô ngơ người, đáp án này thật bất ngờ.Trước đây, cô có trêu ghẹo thế nào, hắn cũng chỉ cười trừ cho qua, nhưng cô nhanh chóng nhìn thấy cái hố to trên mảnh đất bằng, cô chỉ tay hỏi:

“Chỗ đó sao vậy?”

“Có hai viên cảnh sát vui tính đến đây.”

“Có liên quan tới mẹ anh à.”

“Ừ.” Phong Quang nghiêng đầu: “Vậy sao đào một cái hố ở nhà anh?”

“Chắc là họ nghi ngờ tôi chốn xác ở đây.”

Cô ngạc nhiên che miệng: “Sao lại có thể, bọn cảnh sát bị bệnh à?”

“Họ không có bệnh, Phong Quang không phải cô biết rõ sao?”

“Hả?” Cô chớp mắt.

An Đồng đón lấy ánh nắng ấm áp, khóe môi cong lên mê hoặc lòng người:

“Lần này, đúng là phải cảm ơn Phong Quang rồi”

Sau khi An Uyển ly hôn, bà trở thành một người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường, đồng thời, bà là một bà mẹ đơn thân một mình nuôi con.Tất cả những người quen biết bà đều nói đứa con là sinh mệnh của bà, bà có thể vì con mà bỏ hết tất cả, dù cho con bà từ nhỏ đã mang nhiều bệnh tật, bà cũng không bao giờ bỏ rơi.Vì thế, bất luận là ai gϊếŧ người phụ nữ này, đều là việc mà không bao giờ được tha thứ, hơn nữa, kẻ gϊếŧ người lại chính là con trai ruột của bà.

Ngọn nguồn chuyện này bắt đầu từ khi An Đồng phát hiện bí mật đó vào ngày sinh nhật thứ hai mươi hai của hắn.Tối đó, mẹ hắn đang ở bếp chuẩn bị cơm tối, có một cuộc điện thoại gọi đến, hắn đã nghe máy.

Người gọi điện đến là bác sĩ riêng của hắn, vì bị sa thải bởi một lý do vớ vẩn, cho nên ông ta mới gọi đến đòi tiền.

“Bà An, tôi biết An Đồng không có bệnh, sức khỏe cậu ấy không tốt là do thuốc bà cho cậu ấy uống hàng ngày. Tôi cũng biết, vì bà biết tôi phát hiện lý do này nên đuổi việc tôi. Nếu An Đồng biết được người mẹ mà cậu ấy tôn trọng mới chính là hung thủ hại cậu ấy ngồi xe lăn, bà đoán cậu ấy sẽ nghĩ gì chứ? Muốn tôi giữ bí mật cũng được, nhưng tôi hy vọng sáng mai tôi có thể thấy phí giữ bí mật trong thẻ của mình.”

An Đồng không nói một lời, cúp điện thoại luôn. Hắn mỉm cười cùng mẹ ăn bánh sinh nhật, nghe bà nhắc lại những chuyện thú vị hồi hắn còn nhỏ. Có lúc hắn cũng biết mẹ cố ý lấy chuyện hồi nhỏ hắn phạm lỗi ra để chế giễu hắn.

Có lúc hắn cũng sẽ cười cùng bà khi bà nhắc lại những chuyện khó quên. Mỗi bữa cơm ở nhà họ An đều rất vui vẻ như vậy, bà là người mẹ mẫu mực làm tròn trách nhiệm nhất, hắn cũng là người con trai hiểu ý người khác.

Ngày hôm sau, hắn chuyển khoản cho ông bác sĩ riêng kia. An Đồng từng đi rất nhiều bệnh viện lớn nhỏ, mỗi bệnh viện đều không tìm ra nguyên nhân căn bệnh, và hắn cũng đổi rất nhiều bác sĩ riêng vì không bác sĩ nào có thể khiến bệnh tình thuyên giảm.Cứ qua vài tháng, An Uyển sẽ đuổi việc họ, mà An Đồng thì chỉ cười đón nhận tất cả. Cơ thể hắn rất đau đớn, thuốc cũng rất đắng, mùi bệnh viện cũng rất khó ngửi, nhưng hắn không bao giờ oán trách.

Sao hắn lại có thể nỡ lòng khiến người mẹ yêu thương mình như vậy buồn lòng thêm chứ? Khi An Uyển đi làm, hắn đẩy xe lăn vào căn phòng làm việc mà hắn chưa từng đặt chân đến, bên trong có một cái tủ bị khóa. Hắn lấy chìa khóa sơ cua, mở tủ ra, ở góc sâu nhất để đầy các loại thuốc,có giảm đề kháng, có thuốc gây loãng xương, còn có thuốc gây rối loạn tâm thần...nhiều vô kể.

An Đồng không có kiên nhẫn xem hết, hắn đem tất cả để lại như cũ. Đợi hết giờ làm, hắn vẫn dùng nụ cười chân thành đón mẹ về.

“Phong Quang, cô nói xem người mẹ có thể vì bảo vệ con mình mà chết không?”

Nụ cười nghi hoặc lộ ra trên mặt An Đồng: “Vì sao mẹ tôi lại không bằng lòng chứ?”

Hắn thấy đáng tiếc, hắn than thở, vì cuối cùng, cũng phải để hắn tự ra tay. Phong Quang nói:

“Mỗi người đều khác nhau, có người vì bản thân mà hy sinh người thân thiết nhất, nhưng, có người nguyện làm tất cả để bảo vệ người mình yêu.”

“Vậy cô thì sao? Cô là loại người nào?”

“Chỉ cần là người tôi yêu, cho dù anh ta đứng dưới ánh nắng mặt trời, hay là chìm trong bóng tối, tôi cũng sẽ ở bên cạnh anh ta.”

An Đồng hái một đóa tường vy đỏ: “Dù cho có nhuộm máu tanh?”

Cô quả quyết: “Dù cho có nhuộm máu tanh.”

An Đồng cười nhẹ: “Phong Quang, cô đúng là cô bé ngốc.”

“Tôi không phải cô bé!”

Câu nói này đã khơi lên tính khí nóng nảy của cô: “Tôi sắp mười tám tuổi rồi.”

“Chẳng phải vẫn là trẻ con sao?”

An Đồng ngước mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười nhẹ.

“Anh không phải nói tuổi tác của tôi, mà anh nói tôi ấu trĩ!”

Phong Quang nghiến răng, từ nụ cười có thể thấy được ý nghĩ thực sự của hắn.Hắn vẫy tay: “Tới đây.”

“Làm gì?”

Vừa hỏi, cô vừa không nhịn được tiến lại gần hắn một bước.

“Ngồi thấp xuống một chút.”

Phong Quang làm theo, nhìn hắn bằng ánh mắt ngờ vực, sau đó, hắn lấy đóa tường vy đỏ cầm trong tay cài lên tóc cô.“Quả nhiên màu đỏ rất hợp với cô.”

Tim cô ngừng đập trong một giây, ngơ ngác hỏi: “Anh có ý gì đây?”

“Nói cô xinh đẹp đó mà.”

Cô bĩu môi: “Vậy thôi à?”

“Thì vậy thôi.” Giọng nói của An Đồng rất êm tai.

Nhưng Phong Quang không hài lòng, cô tin chắc, vẫn còn ý khác, thế là,cô hỏi theo cách không xác định:

“Có phải anh...có chút thích tôi rồi đúng không?”

“Có lẽ.” Câu trả lời mập mờ khiến cô gái tức giận trề môi.

Cô tức giận trông thật đáng yêu, An Đồng bật cười, hắn nói nhẹ nhàng:

“Ngày mai tôi định trồng hoa hồng trắng ở đây, cô bằng lòng tới giúp tôi chứ?”

“Tôi bằng lòng!” Cô giơ tay lên, vui mừng, tường vy đỏ trên tóc rất phù hợp với gương mặt xinh xắn trắng như tuyết của cô.

An Đồng rủ mắt, hắn có thể bảo đảm một đóa hoa nở ra tư thế đẹp nhất, nhưng hắn không có lòng tin bảo đảm, hắn có thể khiến con người cũng như vậy. Thời gian bảo quản đồ vật trên đời này rất ngắn, Tâm trạng Phong Quang rất tốt, cô nhảy nhót rời khỏi biệt thự nhà họ An.Đã sắp bảy giờ rồi, cô ôm mặt, hứng khởi suy nghĩ cứ cảm thấy đã kéo rất gần khoảng cách với nam thần của mình!

“Cô Hạ!”

Lý Tất đã đứng đợi rất lâu, gọi tên cô.Phong Quang quay đầu, chớp chớp mắt: “Ông là?”

“Chào cô, tôi là Lý Tất.”

Ông ta lấy thẻ cảnh sát ra cho cô xem rồi nói: “Tôi là cảnh sát.”

Phong Quang ngạc nhiên:

“Cảnh sát? Tôi chưa từng làm chuyện xấu, càng không phạm pháp, không vượt đèn đỏ, đi xe buýt cũng nhường người ta xuống trước, thẻ đoàn viên của tôi còn để ở nhà đấy!”

“Ha ha!!!” Một viên cảnh sát ít tuổi khác bật cười.

Lý Tất liếc nhìn cậu ta, cố cười hiền hòa:

“Cô Hạ đừng hiểu lầm, tôi đến tìm cô không phải vì có phạm pháp, mà muốn tìm hiểu một số chuyện.”

Nghe được không phải vì mình phạm pháp, cô nhẹ người:

“Tìm tôi để tìm hiểu chuyện gì?”

“Tôi biết cô và An Đồng là hàng xóm, không biết, quan hệ của cô và cậu ta như thế nào?”

“Quan hệ của người theo đuổi và người được theo đuổi.”

“Cái gì, cậu ta theo đuổi cô à?”

Viên cảnh sát trẻ tuổi ngắt lời: “Cô còn chưa thành niên mà!”

“Không phải, là tôi theo đuổi anh ấy.”

Cậu ta ngừng một chút rồi nhanh chóng lớn tiếng nói tiếp: “Học sinh cấp ba mà yêu sớm thế?”

“Sao học sinh cấp ba không thể yêu sớm? Tôi đâu cần lo việc học.”

“Yêu sớm đều là không lâu bền...” Lý Tất huých nhẹ vào bụng viên cảnh sát đi cùng, cậu ta rên lên một tiếng, ấm ức lùi sau một bước, quyết định không nói tiếp nữa.

“Cô Hạ đừng bận tâm đến cậu ta, chúng ta tiếp tục nói chuyện cậu An.”

Lý Tất là cảnh sát không phải là trưởng phòng chính trị và công tác học sinh, ông ta không tranh luận chuyện nữ sinh yêu đương.

Nói một cách công tâm, người như An Đồng rất thu hút những cô gái trẻ. “Ông nói muốn nói chuyện của An Đồng, anh ấy làm sao?”

“Cô Hạ đã từng gặp mẹ của cậu An chưa?”

Phong Quang lắc đầu: “Chưa.Khi tôi chuyển tới đây thì chỉ có một mình An Đồng ở nhà.”

“Nhà họ An chỉ có một mình cậu An, mẹ cậu ta không xuất hiện, cô không thấy lạ sao?”

“Chuyện đó có gì mà lạ chứ. Như nhà tôi này, đã một tháng rồi tôi không gặp mẹ, mỗi ngày bà đến công ty lúc tôi chưa ngủ dậy, đợi đến lúc tôi đi ngủ bà mới về, gần đây ở luôn tại công ty, tôi gọi điện cho bà cũng không có thời gian.