Chương 49: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (49)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

Khuôn mặt anh tuấn thanh lãnh của Bạc Tư Yến càng lạnh hơn, mắt đen âm u.

Thiếu niên lặng lẽ rùng mình một cái, đưa xong đồ liền chạy nhanh. Hắn rõ ràng là khen người ta, sao người đàn ông nhìn tôn quý bất phàm kia lại không vui?

Không hiểu rõ những người có tiền này.

"Phòng khách chật kín rồi." Khúc Yên thở dài, ngày mai cô sẽ đem đống hoa hồng này đến tiệm hoa của mình bán đi.

Đặt trong căn hộ thì quá vướng!

"Em nghỉ ngơi một lát, anh đi gọi điện thoại." Bạc Tư Yến nhàn nhạt giao phó một câu, quay người ra ngoài.

Hắn ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại, phân phó một số chuyện.

Không đến mười lăm phút, bảy tám tên vệ sĩ áo đen tới cửa.

"Đã xảy ra chuyện gì?!" Khúc Yên giật mình.

"Không có việc gì, em ngồi uống cà phê là được." Bạc Tư Yến cùng cô ngồi trên ghế sa lon, thuận tay đưa cho cô một ly vừa mua.

"Bọn hắn muốn làm gì?" Khúc Yên đầy sương mù.

Tám hộ vệ áo đen nhanh gọn thuần thục dọn hoa hồng đi.

"A...... Thì ra là anh gọi bọn họ tới hỗ trợ thanh lý hoa." Khúc Yên giờ mới hiểu.

Cô vừa định nói, như vậy cũng tốt, cô đỡ phải xử lý.

Nhưng không nghĩ tới một giây sau, mấy hộ vệ áo đen khác nâng một bó hoa bách hợp to màu hồng vào nhà.

Bọn hắn sắp xếp gọn gàng ở lối vào, tủ TV, bàn trà, chỗ nào trống đều bị hoa bách hợp chiếm lĩnh!

Khúc Yên nhìn đến ngây người......

"A Yến, hoa bách hợp là anh mua?"

"Không phải em thích màu hồng sao?" Bạc Tư Yến duỗi chân, lười biếng tựa trên ghế sa lon, thỏa mãn nhếch môi mỏng.

Như bây giờ nhìn thuận mắt hơn nhiều.

"Hắt xì!" Khúc Yên che miệng hắt hơi một cái, phấn hoa nhiều lắm, chịu không được.

Hai người đàn ông này điên rồi sao?

Tranh xem ai tặng hoa nhiều hơn?

Mới vừa rồi là ai nói bản thân không keo kiệt !

"Bị cảm?" Bạc Tư Yến cởi âu phục choàng lên vai cô.

Khúc Yên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tưởng là lão đại lãnh khốc, không nghĩ tới lại là đại giấm vương tuyệt thế."

"Hả?" Bạc Tư Yến híp mắt, "Lén lút nói cái gì?"

"Em nào có lén lút!" Khúc Yên kéo kéo tay hắn, kéo hắn đứng lên, "Hoa bách hợp nhiều quá, em có chút dị ứng, chúng ta đi ra ngoài đi."

Bạc Tư Yến nhíu mày: "Em sẽ không dị ứng với hoa hồng của Phó Đình Xuyên?"

Khúc Yên có chút buồn cười, dừng lại, nghiêm túc trả lời: "Đúng vậy, vừa rồi hoa hồng đặt trong phòng nhưng em không ngứa mũi."

"Vậy anh để người ta chuyển hoa hồng về?" Bạc Tư Yến híp mắt , nồng nặc nguy hiểm, dường như cô dám gật đầu một cái thì sẽ xong đời.

Khúc Yên vô cùng thức thời, vội vàng lắc đầu: "Không cần không cần, em có biện pháp tốt hơn."

Ánh mắt Bạc Tư Yến lạnh lùng liếc cô : "Em nói xem."

"Em thu dọn chút đồ dùng cá nhân rồi dọn qua biệt thự của anh, hoa cũng đừng quan tâm, có được không?"

Bạc Tư Yến hết sức hài lòng đáp án này.

Hắn chậm rãi gật đầu một cái, tán thưởng nói: "Ngoan."

Khúc Yên hướng hắn làm khuôn mặt quỷ: "Về sau em sẽ không bao giờ tin tưởng anh nói không tức giận!"

Bạc Tư Yến không thừa nhận: "Anh tức giận lúc nào?"

Hắn chỉ thanh lý đồ vật hắn thấy ngứa mắt đi mà thôi.

......

Khúc Yên mang theo vali nhỏ lên xe Bạc Tư Yến.

Xe chạy ra khỏi tiểu khu, vừa ra thì thấy Phó Đình Xuyên.

Phó Đình Xuyên ở ven đường ngừng xe cản bọn họ lại, tiến lên ngoài cửa sổ xe hỏi: "Yên Yên, anh tặng em hoa, em nhận được chưa?"

Khúc Yên nhíu mày một cái, xoay mặt nhìn người đàn ông bên ghế lái.

Mặt Bạc Tư Yến không có biểu tình gì, lãnh khốc không nói chuyện.