Chương 48: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (48)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

"Ưʍ...... Cẩn thận cơm chiên......" Khúc Yên kháng nghị, "Em nấu rất vất vả......"

"Để cho em còn nhớ cơm chiên là lỗi của anh." Bạc Tư Yến xâm chiếm miệng ngọt, nhận hết sự tươi mát, bá đạo cướp đoạt hô hấp của cô.

Khúc Yên bị hôn, mặt đỏ ửng, không thở nổi.

Cô dứt khoát từ bỏ việc kháng cự, phản thủ làm công, ôm lấy cổ hắn, to gan phản kích.

Dần dần hơi thở trong phòng bếp càng gấp rút.

Tiếng hít thở của người đàn ông dần dần loạn.

Thật lâu sao, Bạc Tư Yến khẽ kêu một tiếng: "Chết tiệt!"

Cô lúc này mới bắt đầu kỳ kinh nguyệt, hắn còn phải nhẫn nại vài ngày.

"Hì hì." Khúc Yên cắn khóe môi hắn một cái, ngẩng mặt nhỏ trắng muốt mang theo sự đắc ý, "Nghe nói dễ dàng tới tay, đàn ông đều không trân quý. Em muốn để cho anh nhẫn nại mấy ngày."

Cô bị hôn, môi anh đào kiều diễm ướŧ áŧ, bộ dáng nhỏ đắc ý khả ái lại sinh động, Bạc Tư Yến nhìn mà lòng sinh ý động, nắm cằm xinh xắn của cô lại lần nữa phủ lên.

Khúc Yên cũng không để hắn được như ý, đẩy hắn ra, từ trên bồn rửa tay nhảy xuống: "Cơm lạnh rồi, mau tới ăn."

Bạc Tư Yến bất đắc dĩ: "Câu nói ' dễ dàng tới tay, đàn ông đều không trân quý ' là một nghịch lý, cũng không phải tất cả người đàn ông đều như thế."

Khúc Yên sửa sang áo sơmi xốc xếch, đem cơm trứng chiên cùng canh mướp tôm khô bưng ra bàn ăn, vừa nói: "Trước khi đàn ông được chạm tay vào đều nói như vậy."

Bạc Tư Yến cười: "Mấy lời ngụy biện này em đọc ở đâu vậy?"

"Trên điện thoại di động nha, trên mạng có rất nhiều." Khúc Yên cầm điện thoại đặt trên bàn lắc lư vài cái.

"Tịch thu. Không cho phép cả ngày nhìn mấy thứ đồ vật không có dinh dưỡng rồi bị dạy hư." Hắn đoạt lấy.

"Ai, anh trả cho em......"

Khúc Yên muốn đoạt trở về, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.

Trên màn hình hiện tên Phó Đình Xuyên.

Bạc Tư Yến nheo mắt , không nói gì thêm, trả điện thoại di động lại cho cô.

Khúc Yên bấm nghe máy: "Alo?"

"Yên Yên, em không ở nhà sao?" Đầu bên kia điện thoại di động, Phó Đình Xuyên nói, "Anh đưa chút quà cho em, bây giờ tạm đặt chỗ bảo vệ, sau khi em về nhớ đi lấy."

"Quà? Sao lại tặng quà cho tôi?"

"Chúng ta ly hôn là một lần kết thúc." Phó Đình Xuyên dừng lại một chút, "Cũng là một lần khởi đầu."

Khúc Yên trầm mặc, quay đầu nhìn nhìn người đàn ông bên mình.

Bạc Tư Yến nhàn nhạt, nhìn không ra chút gợn sóng nào.

Điện thoại đầu kia, Phó Đình Xuyên tiếp tục nói, "Yên Yên, từ hôm nay trở đi, anh muốn chính thức theo đuổi em. Em có thể từ chối, nhưng em không thể chối bỏ quyền lợi theo đuổi của anh."

"Phó Đình Xuyên, kỳ thực......"

Khúc Yên lời còn chưa nói hết, dường như Phó Đình Xuyên đã cảm thấy cô muốn từ chối, nói gặp lại sau rồi liền cúp máy.

Khúc Yên không còn cách nào, bất đắc dĩ nhẹ nhàng nhún vai.

Phó Đình Xuyên muốn theo đuổi thì để hắn theo đuổi.

Ngược lại cô không thể chấp nhận.

Cô cất điện thoại di động, quay đầu hỏi Bạc Tư Yến: "Anh tức giận sao?"

Bạc Tư Yến dùng ngón tay gõ nhẹ trán cô: "Anh nhỏ mọn như vậy sao?"

Khúc Yên yên lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi."

lúc này cô còn chưa biết mình đã yên tâm quá sớm.

Bạc Tư Yến lên lầu thay quần áo xong, vô cùng chủ động ăn sạch cơm trứng chiên đã nguội.

Khúc Yên thấy thế thì cười tủm tỉm.

Tiếp đó Bạc Tư Yến tự mình lái xe đưa cô trở về căn hộ.

Bảo vệ tiểu khu quản lý không tệ, sai người đưa quà tới cửa.

"Nhiều như vậy?"

Hoa hồng đỏ đầy mấy xe đẩy lớn, Khúc Yên trợn tròn mắt.

Đống này chắc phải mấy ngàn đóa đi?

Sợ là Phó Đình Xuyên không biết cô mở một tiệm hoa? Còn không bằng tới mua cho cô.

"Đúng vậy a, bạn trai cô thật sự rất yêu thương cô." Người vận chuyển khen một câu, hắn tưởng là người đàn ông bên cạnh Khúc Yên tặng.