Chương 50: Tổng giám đốc bá đạo lãnh khốc vô tình (50)

Editor : Nhan

Hãy ủng hộ mình tại truyenhdt.com tiemcachua nhé.

Chúc mọi người một ngày tốt lành!!!

------------------------------

Khúc Yên cong môi cười, nghịch ngợm quay đầu nói với Phó Đình Xuyên: "Nhận được rồi, nhưng mà anh có thể không biết là tôi mở một tiệm hoa. Nếu như anh nhiều tiền nên khó chịu thì có thể giúp đỡ tiệm hoa của tôi một chút."

"Được, anh sẽ tự mình đi mua hoa mỗi ngày." Phó Đình Xuyên cố coi nhẹ Bạc Tư Yến bên cạnh, chỉ nói chuyện với Khúc Yên, "Em ở tiệm hoa khi nào? Anh có vinh hạnh được ngẫu nhiên gặp em không?"

Khúc Yên trả lời: "Mỗi tuần tôi đi hai hoặc ba lần, chạng vạng tối......"

Cô còn chưa nói mấy giờ, người đàn ông bên cạnh đột nhiên lạnh lùng mở miệng --

"Tôi mua tiệm hoa."

Khúc Yên ngạc nhiên trợn mắt: "Anh mua lúc nào?"

"Bây giờ."

Bạc Tư Yến liếc cô, không nhanh không chậm lấy điện thoại di động ra, phân phó thuộc hạ, "Tra cho tôi một tiệm hoa dưới danh nghĩa Khúc Yên. Mua lại bằng giá gấy ba giá thị trường, còn lại tự xử lý."

Phó Đình Xuyên không cam lòng tỏ ra yếu kém: "Yên Yên, anh ra giá gấp năm lần, mua lại tặng cho em!"

Khúc Yên: "......"

Hai vị lão đại này, tiệm hoa vốn chính là của cô đấy có hiểu không?

"Nhóm nhạc tw sắp tới có một buổi hòa nhạc, vé vào cửa khó tìm nhưng anh có ghế khách quý, em muốn đi xem không?"

"Anh biết tôi thích tw?" Khúc Yên có chút kinh ngạc.

Nguyên chủ quả thật là có thích.

Nhưng trước đó Phó Đình Xuyên căn bản không có quan tâm tới nguyên chủ, không thể nào biết loại chi tiết này.

"Anh nghe được từ bạn bè em trước kia." Phó Đình Xuyên nói thật, "Lúc trước là anh xem nhẹ em, về sau anh sẽ trả lại cho em gấp bội."

"Không cần." Khúc Yên lắc đầu.

Đó là nguyên chủ thích.

Cô cũng không thích.

Không có chút ý nghĩa nào.

"Anh giữ vé lại cho em, em muốn đến thì gọi điện thoại cho anh, được không?" Phó Đình Xuyên nói xong, rất có ý tứ, không tiếp tục dây dưa quay người rời đi.

Khúc Yên không đếm xỉa tới, thu tầm mắt lại.

Cô chuyển tầm mắt chỉ thấy Bạc Tư Yến lại gọi điện thoại.

Cô nhanh chóng ấn tay xuống: "Đừng! Em không thích tw! Anh đừng làm loạn, lãng phí tiền, muốn đi thu mua công ty quản lý gì......"

Bạc Tư Yến nhếch môi nở nụ cười: "Em cho rằng anh nhiều tiền nên phỏng tay? Anh gọi điện thoại bảo người ta chuẩn bị cho em một chút vật dụng hàng ngày. Em muốn chuyển đến ở cùng anh thì cũng nên sắp xếp một chút."

"Vậy là tốt rồi......"

Khúc Yên thở phào, lập tức cong môi hì hì nở nụ cười, "Nhưng mà, Yến Thiếu tiền muôn bạc biển, dáng vẻ vung tiền như rác, tranh giành tình nhân vẫn là rất đẹp trai."

Bạc Tư Yến hừ nhẹ: "Em tốt nhất tự bóp chết mấy hoa đào này đi, anh mà ra tay sợ rằng sẽ máu chảy thành sông đấy."

Khúc Yên biểu thị mình vô tội: "Hoa đào tự mình muốn nở, em có biện pháp gì? Nhiều lắm là em phớt lờ Phó Đình Xuyên, không nhận điện thoại hắn, không trả lời tin nhắn hắn, như vậy được chưa?"

"Không được."

Bạc Tư Yến trực tiếp cầm điên thoại di động của cô, nhanh chóng thao tác, bỏ dãy số điện thoại cùng WeChat của Phó Đình Xuyên vào danh sách đen.

"Vậy em cũng phải xem điện thoại của anh!" Khúc Yên bổ nhào qua, cướp điện thoại di động của hắn.

Hắn đỡ lấy cơ thể cô, môi mỏng lướt qua qua cổ cô, trầm thấp uy hϊếp nói: "Có phải em muốn diễn hình ảnh không thích hợp trẻ em ở trong xe bên lề đường không?"