Chương 8: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Tiệc mừng thọ của Cố lão gia, người có thể đi dến đều là nhân vật thượng hào trong S quốc, khẳng định không thể kém.

Lạc Thanh Hoan tìm nơi nhân vật nổi tiếng đều thích dạo chơi, một đám cửa hàng xa xỉ.

Là nơi đứng đầu tiêu phí, cô nắm chắc người tiến vào sẽ không nhiều lắm, thế cho nên Lạc Thanh Hoan mới vừa đi qua hai cửa hàng, mắt liền thấy được một hình bóng quen thuộc Lâm Nhân Nhân.

Thật là oan gia ngõ hẹp!

Lâm Nhân Nhân còn tới sớm hơn cả mình, đã thí mặc vào, cô ta mặc một chiếc váy lụa là, gương mặt đầy tươi cười mà biên khoa tay múa chân cùng người bên cạnh nói chuyện, thoạt nhìn rất là vừa lòng.

Đi vào xem, trên váy kia tô điểm đầy đóa ren thủ công sa hoa, cùng với lá cây bạc thẫm được thêu lên giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, lộ ra đầu vai mượt mà cùng xương quai xanh mảnh khảnh, đoan trang mà lộ ra vẻ đẹp gợi cảm.

Không thể không nói, cái váy này rất thích hợp với cô ta, đoan trang ưu nhã mà không có vẻ nặng nề. Đời trước, Lâm Nhân Nhân chính là dựa vào chiếc váy này mà nháy mắt hạ gục tất cả những nữ nhân tham gia tiệc tối, còn thu hoạch được một người quyền lực.

Có cơ hội ở trước mặt nữ chủ tốt như vậy, chính mình như thế nào có thể từ chối? Lạc Thanh Hoan nheo lại đôi mắt, cất bước đi đến chỗ hai người.

"Đồ này tôi trả tiền, tôi muốn."

Một tiếng nói đạm không xa đánh vỡ bầu không khí sung sướиɠ trong tiệm, hai người vừa hoà thuận vui vẻ ngước đầu, liền thấy được ngón tay trắng nõn tinh tế của Lạc Thanh Hoan vươn đến, không có lầm mà đang chuẩn xác chỉ ở cái váy trên người Lâm Nhân Nhân.

Nếu cái váy này có thể vì Lâm Nhân Nhân sáng rọi nhiều đến như vậy, vậy cô nhất định phải không thể để cô ta có được. Nói hơn nữa, Cố Thành cũng ở đó, có thể cho cô cơ hội biểu hiện này không?

Nụ cười tươi đẹp trên gương mặt Lâm Nhân Nhân đột nhiên cứng đờ, xấu hổ mà có chút không biết làm sao, nhưng thật ra người bên cạnh đã cảm thấy bất bình, nhíu mày nói: "Tần tiểu thư, mọi việc đều có thứ tự đến trước và đến sau, cái váy này là Nhân Nhân nhìn trúng trước, theo lý thuyết....."

Lạc Thanh Hoan nghe được cô gái kia chuẩn xác gọi ra dòng họ của mình, lúc này mới nhìn cô ta một cái, nha, hóa ra cũng là người quen, bí thư Sương Sương tạo hình tư nhân của Cố Thành.



"Cô ta đã trả tiền rồi sao?" Cô không chút khách khí mà đánh gãy lời Sương Sương nói, một chút mặt mũi cũng không cho.

"Cô!" Gương mặt Sương Sương trắng bệch một trận, bị cô lật đỏ mà nghẹn lời, này xác thật là còn chưa có mua, nhưng đều đã đặt mua, do đó việc mua không phải chuyện sớm hay muộn sao.

Lạc Thanh Hoan liếc mắt nhìn gương mặt cô ta mà lòng đầy căm phẫn, trong lòng có so đo.

Hóa ra cô ta cùng Lâm Nhân Nhân có quan hệ không tồi, cũng khó trách lần đó Tần Hướng Vãn tìm cô ta bày mưu tính kế giúp mình tạo hình, hậu quả lúc lên sân khấu lại thành trò cười, không chỉ có khiến Cố Thành chế nhạo một phen, còn làm trên mặt Cố lão gia không có chút ánh sáng.

"Tôi tưởng cô đại khái không nghe rõ lời nói của tôi, tôi nói rằng không cần dong dài mà trực tiếp mua đi, nhân viên đâu, trả tiền." Ngữ khí Lạc Thanh Hoan nhàn nhạt, lại lộ ra vẻ kiên nhẫn không được.

Lâm Nhân Nhân nghe ra ngôn ngữ châm chọc của cô, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Tất cả giá tiền quần áo của nơi này đều từ năm vị số trở lên, cô ta làm công một năm phỏng chừng chưa mua được nổi một bộ, cho nên cho dù Sương Sương nói là Cố Thành trả tiền, cô ta chọn cũng đặc biệt cẩn thận, không nghĩ tới tác phong cần kiệm tốt đẹp này, lại bị xem thường.

Đây là logic cường đạo gì, Sương Sương bị làm cho tức giận mà một hơi thiếu chút nữa không thở nổi, nhưng vấn đề chính là chính mình cư nhiên không có biện pháp nào để phản bác, cô ta đập bàn một cái kêu lên: "Nhân viên, tôi trả gấp đôi, mau gói vào cho tôi!"