Chương 9: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Nha, còn muốn đấu với tôi?

Lạc Thanh Hoan mắt trợn trắng, cười lạnh một tiếng, "A, vừa mới còn ở bên kia kêu gào cái gì mà thứ tự đến trước và sau, song tiêu cẩu ăn tương cũng thật khó coi."

"Tần Hướng Vãn!" Như vậy chẳng phải cô đang chửi họ hay sao, đem Sương Sương tức giận đến hai mắt đỏ bừng, cũng không duy trì biểu tượng hoà bình, nghiến răng nghiến lợi mà uy hϊếp nói, "Cô tốt nhất nên liệu chừng đi, tổng tài nếu biết cô bắt nạt Nhân Nhân như vậy, khẳng định không tha cho cô!"

Nếu là Tần Hướng Vãn trước đó, khẳng định sẽ bị lời này của cô ta hù dọa, nhưng rất đáng tiếc, người hôm nay cô ta gặp phải là Lạc Thanh Hoan.

"Nếu tổng tài nhà cô biết cô ở bên ngoài lấy hắn làm cáo mượn oai hùm như vậy, liệu hắn sẽ không tha cho tôi trước, hay là cô sẽ bị trước?" Lạc Thanh Hoan chút nào không dao động, còn phản phúng mà liếc mắt ngó cô ta một cái, đôi mắt nhỏ khoe khoang kia hoàn toàn làm Sương Sương tức đến điên rồi.

Từ khi lên làm bí thư của Cố Thành, nơi nào cô ta đi đến mọi người đều có sắc mặt tốt, không có nơi nào bị chế nhạo như vậy, hôm nay cư nhiên bị một cô gái nhỏ ngực to ngốc nghếch mắng chửi, cô ta tức giận đến điên đảo, lúc này lời nói nào đều cũng không nói ra được, cả người phát run chỉ biết thò tay chỉ vào Lạc Thanh Hoan.

Lạc Thanh Hoan lạnh nhạt mà nhìn cô ta, giơ giơ cằm lên nói với Lâm Nhân Nhân: "Cô có muốn gọi 120 nói rằng nơi này có người phát tác bệnh Parkinson hay không?"

(*) Bệnh Parkinson là một rối loạn thoái hoá của hệ thần kinh trung ương, gây ảnh hưởng đến tình trạng cử động, thăng bằng và kiểm soát cơ của bệnh nhân.

Hai mắt Sương Sương đã bắt đầu trắng dã.

"Chị Sương Sương đừng nóng giận", Lâm Nhân Nhân thấy hai người như sắp đánh nhau, vội vàng đỡ lấy Sương Sương, cười gượng hoà giải, "Tần tiểu thư cũng không cần hiểu lầm, chị Sương Sương không phải có ý này, nếu ánh mắt của cô với tôi tương đồng, đều thích cái váy này, như vậy tôi nguyện ý nhịn đau khổ bỏ những thứ yêu thích nhường cho cô."

Cái váy này tuy rằng đẹp phi thường, nhưng thật sự là quá quý, cô ta tuy rằng hiện tại cùng Cố Thành ở bên nhau, nhưng cũng không muốn nợ hắn quá nhiều, đặc biệt là ở việc tiền bạc, bằng không cho dù người khác không nói cô ta là vì tiền chơi thủ đoạn, cô cũng sẽ có một loại cảm giác khuất nhục bao lấy.

Sương Sương nghe được buổi nói chuyện rất là cảm động, Nhân Nhân rõ ràng thích cái váy này như vậy, nhưng lại vì mình mà phải từ bỏ, ánh mắt cô ta nhìn Lạc Thanh Hoan càng chán ghét, xem cô có thể kiêu ngạo tới khi nào.

Dường như bị lời nói ủy khuất này bao vây lấy chính mình, Lạc Thanh Hoan nghe vậy một chút cũng không khách khí, "Vậy nhanh bỏ đi, thời gian của tôi quý giá, còn phải cầm đi giặt diệt bỏ độc hại."

Ý cô nói là chiếc váy này rất ô uế, dường như ngữ khí cũng giống như phân phó người ở, Lâm Nhân Nhân tức khắc xấu hổ mà ngây ngẩn cả người.

Cô ta không nghĩ tới người này một chút đều không dựa theo kịch bản, không theo ý định của mình mà nói một hai lời cảm ơn, còn làm chính mình chạm vào cái đinh mềm. Nhưng lời đã nói ra, cô cũng chỉ có thể khó chịu đi thay quần áo.

Lạc Thanh Hoan tiếp nhận chiếc váy được đóng gói, còn rất kiên nhẫn mà chờ Lâm Nhân Nhân ra ngoài, Sương Sương còn tưởng rằng lương tâm của cô phát hiện phải cảm ơn một hai câu, không nghĩ tới cô cố ý đi đến bên cạnh Lâm Nhân Nhân, nói: "Cũng không phải là sao, Lâm tiểu thư không chỉ có ánh mắt xem váy giống tôi, mà nam nhân cô thích cũng giống tôi. Như vậy xin hỏi Lâm tiểu thư thiện lương, đó là nam nhân của tôi mà cô tại sao không đành lòng bỏ những thứ yêu thích một chút, còn phải làm tiểu tam cướp người yêu của người khác?"

"Cô đang nói bậy cái gì! Tiểu, tiểu tam gì cơ! Tôi không có!" Vẻ mặt Lâm Nhân Nhân khϊếp sợ vội vàng phản bác, bởi vì cô ấy là bạn gái cũ của Cố Thành, cô ta sợ cô ấy với mình xảy ra xung đột làm Cố Thành xấu hổ, cho nên nơi chốn nhường nhịn, không nghĩ tới chính mình lần này đã làm đến bước này, cô ấy còn muốn từng bước ép sát bôi nhọ mình.

"Đã nói làm được, còn sợ người ta nói sao?" Lạc Thanh Hoan nhướng mày cười.