Chương 7: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

"Tự làm tự chịu."

Đối với Tần Hướng Vãn này, Lạc Thanh Hoan cũng không có tâm địa đồng tình gì mà đánh giá một câu, nội tâm không hề dao động mà đọc lấy tâm nguyện của cô ta.

Nội dung tâm nguyện cũng trong vòng cô dự kiến, Tần Hướng Vãn muốn đem Lâm Nhân Nhân nhận lấy tất cả thống khổ đã làm cho cô, làm cô ta nếm thử tư vị thích một người mà không chiếm được còn bị ghét bỏ, cô còn muốn để Cố Thành yêu chính mình, sau đó hung hăng đùa bỡn cảm tình của hắn!

"Chấp niệm của nữ nhân, thật đáng sợ." Lạc Thanh Hoan lắc đầu thở dài, bắt đầu phân tích tình thế hiện tại.

Thời điểm chính mình xuyên tới, vãn hồi chưa muộn, Cố Thành đối với Lâm Nhân Nhân còn chưa có yêu đến vô pháp tự kềm chế nông nỗi, giữa hai người còn có một ít mâu thuẫn hiểu lầm có thể lợi dụng.

Nhưng nói sớm cũng không tính sớm, ít nhất thế lực của Tần Hướng Vãn mà quăng Cố Thành là vô pháp thay đổi sự thật, hơn nữa cô đã bắt đầu tìm đường chết, chính mình không thể hiểu được vừa mới bị hắn mắng một hồi, nhưng con đường cô tìm chết đã bắt đầu.

Cố Thành mắng không sai, đêm nay chính là do Tần Hướng Vãn hạ dược hắn, không biết xấu hổ chủ động dán lên hắn mà phát sinh chuyện không thể miêu tả, cô ta nghĩ như vậy hắn liền sẽ hồi tâm chuyển ý với mình.

Nguyên bản Cố Thành ý chí kiên định, sẽ không như mong muốn của cô ta, nhưng mối tình đầu tình kết luôn là khó quên, đáy lòng hắn còn dư lại một tia cũ tình với Tần Hướng Vãn, hơn nữa dược hiệu phát tác càng ngày càng lợi hại, Cố Thành trong nháy mắt ý loạn tình mê, liền phác tới.

Không nghĩ tới cái gì cũng còn chưa phát sinh, đã bị Lạc Thanh Hoan mới đến một chân đá làm hắn thanh tỉnh, tức khắc thẹn quá thành giận đẩy cửa mà đi.

"A! Đến đây sớm một chút mình đã có thể ngăn cản chính mình dán lên, ngừng một chút thì có lẽ chuyện không thể miêu tả này đều xong xuôi." Lạc Thanh Hoan cạn lời mà thẳng chậc lưỡi, sự việc xấu hổ vạch trần tại đây, nhất định là hệ thống trả thù!

Bất quá cô châm chọc, cô thật ra rất vừa lòng bản năng phản ứng của mình, bởi vì nếu dựa theo phát triển ban đầu của cốt truyện, Cố Thành sẽ ngủ với nguyên chủ, chờ đến khôi phục thần chí, hắn phẫn nộ cho Tần Hướng Vãn một cái tát, lời mắng còn khó nghe hơn so với vừa rồi, "Đồ kỹ nữ đê tiện!"

Cho dù là lần đầu tiên của nguyên chủ, không những không thể làm hắn thương tiếc, ngược lại hắn nhớ sâu sắc cô là con người như thế nào, tâm cơ thâm, tính tình đê tiện, thế cho nên thời điểm sau này đối diện với Lâm Nhân Nhân, Cố Thành hoàn toàn không tin lời nói của cô ta.

"Thật là một cọc mua bán lỗ vốn." Lạc Thanh Hoan nhăn lại cái mũi, không chút nào ủng hộ cách làm này của nguyên chủ.

Làm ơn, ở trong lòng nam nhân, thứ vĩnh viễn không chiếm được là tốt nhất, cô liền như vậy đem lần đầu tiên vội vàng tặng người ta, người ta quý trọng cô mới là lạ, họ sẽ càng hoài nghi đó là do chính cô làm!

Nguyên chủ lười đến bẩn thỉu, Lạc Thanh Hoan nhanh bò thân lên, mặc quần áo xong liền đi, đêm nay còn có bữa tiệc sinh nhật của Cố lão Gia Tử, còn sẽ mượn việc này tuyên bố tin tức đính hôn của Cố Thành cùng Lâm Nhân Nhân, một cơ hội tốt như vậy sẽ không thể bị bỏ qua.

Cửa đóng lại trong nháy mắt, sau đó đôi mắt của cô ngó đến trên sofa lộ ra một khối xám xịt, đi qua nhặt lên mới thấy, là một chiêc khăn quàng cổ được bện thủ công.

"Thật xấu." Lạc Thanh Hoan ghét bỏ vứt khăn quàng cổ một góc. Xúc cảm thô ráp, nguyên liệu cũng rất thấp kém, đường may còn lớn nhỏ không đồng nhất, vừa thấy cô đã biết đó là thứ Lâm Nhân Nhân làm.

Bất quá dù xấu, có thể thứ trong tay sẽ tác dụng rất lớn, khóe miệng nàng hơi giương, cười tủm tỉm mà đem khăn quàng cổ nhét vào trong túi, thẳng đến khu phố mà đi.

Đêm nay liền phải khai hỏa khắc phục thứ khó khăn nhất của mình, cô cần phải trang bị cho mình trước đó một bộ chiến y!