Chương 18: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

"Răng rắc!" Quả trứng xám xịt nháy mắt vỡ tan thành bột phấn, khí tức chứa bên trong đó đột nhiên tuôn ra.

Cố Thành nháy mắt cứng đờ tại chỗ, sắc mặt không còn bình tĩnh như ngày thường, khϊế͙p͙ sợ mà mở to hai mắt nhìn, hương vị này là...

Lâm Nhân Nhân vẫn luôn hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm vào hộp quà kia, chỉ thấy khi một búa của Cố lão gia tử đập xuống, một món điểm tâm có hình dáng sinh động giống như một đóa sen thật xuất hiện ở ngay trước mắt, đồng thời trong không khí tỏa ra một mùi hương sen thơm ngát, vô cùng sảng kɧօáϊ.

Hừ, còn tưởng là thứ đồ gì ghê gớm, trang trí cầu kì như vậy, cũng chỉ là một món điểm tâm thôi a. Tuy rằng đẹp với cũng dễ ngửi, bất quá loại quà này đâu có gì đáng giá. Cô ta một mặt khinh khỉnh, một mặt thì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"A Thành nói quả nhiên không sai, Tần tiểu thư không chỉ có ngoài miệng công phu lợi hại, hóa ra biểu diễn ảo thuật cũng sinh động như vậy." Lâm Nhân Nhân trực tiếp đánh giá Lạc Thanh Hoan theo lời của Cố Thành, cố ý coi thường món quà của cô.

Cô ta quá mức đắc ý, thế cho nên hoàn toàn không có chú ý tới cú sốc trêи gương mặt của Cố gia gia.

"Đáng tiếc lượng đường máu của Cố gia gia quá cao, ngài ấy không thể ăn được những thứ không rõ nguồn gốc từ bên ngoài", Lâm Nhân Nhân vênh váo tự đắc như bà chủ, sau đó cô ta còn chỉ ta về một phía, "Cứ để đó đi."

Nói xong, cô ta liền vui vẻ bước tới và lấy ra món quà của mình như thể đang dâng lên một món báu vật, "Cố gia gia, cháu biết ông thích những bức tranh của những họa sĩ thời Đường, nên cháu đã cố ý tới tiệm đồ cổ để tìm nó, cháu hy vọng ông sẽ thích."

Vừa rồi bởi vì Lạc Thanh Hoan chưa xuất hiện, nên cô ta mới nhịn chưa tung ra chiêu lớn, vì cô ta muốn Lạc Thanh Hoan phải ê chề trước mặt Cố gia gia, và rất rõ ràng, cô ta đã thành công.

Lâm Nhân Nhân khéo léo bước một bước che trước mặt Lạc Thanh Hoan, nhưng không ngờ lúc hai người ở gần nhau, cơ thể của Lạc Thanh Hoan đột nhiên bị nghiêng đi, rồi lảo đảo ngã xuống đất.

"Không cần!!!"

"Dừng tay!"

Một giọng nói già nua xen lẫn với một giọng nam trong trẻo khác vang lên, Lâm Nhân Nhân chỉ cảm thấy có người bên cạnh dùng sức đẩy mình một phen, cô ta lảo đảo vài bước, thật vất vả mới dựa vào được chiếc ghế bên cạnh để ổn định cơ thể của mình, sau đó cô ta liền nhìn thấy một cảnh vô cùng nứt mắt

Cố Thành hắn cư nhiên đang ôm lấy Lạc Thanh Hoan! Hơn nữa hắn lại đẩy cô ta ra để ôm tiện nhân đó!!!

"A Thành anh tại sao..." Lâm Nhân Nhân như không tin vào mắt mình mà gọi, hắn sao có thể ở trước bao người, làm ra chuyện như vậy!

Nhưng giờ phút này lực chú ý của Cố Thành hoàn toàn đặt trêи người Lạc Thanh Hoan, hắn cẩn thận đỡ cô dậy, tiếp nhận cái hộp trong tay cô, đưa tới trước mặt Cố lão gia tử, một ánh mắt cũng chưa nhìn qua cô ta.

Việc càng làm cho Lâm Nhân Nhân không cách nào lý giải chính là, Cố lão gia tử nhìn món điểm tâm trước mặt với ánh mắt xao xuyến, mà cô ta đã tốn một số tiền lớn cực cực khổ khổ tìm được bức họa, lại ngã xuống đất, thậm chí cô ta bị giẫm lên vài cái mà cũng chẳng ai ngó ngàng tới.

Cái món điểm tâm hèn mọn đó rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì!

Đây cũng là thắc mắc của những người đang có mặt ở đây, không biết ý nghĩa của món quà này đặc biệt đến như thế nào mà khiến cả người lập nên vương triều Cố thị cũng phải ngớ người?

"Cái này, là cô làm sao?" Cố lão gia tử lúc này đã đứng lên, trong giọng nói mang theo ý kϊƈɦ động.

Lạc Thanh Hoan gật gật đầu, "Sớm từ trước..." cô dừng một chút, nuốt mấy từ đó trở về, "Có người nói với tôi Cố gia gia thích thứ này, tôi cũng đã nhiều năm chưa tự làm quà cho ngài rồi, nên lần này muốn thử xem, hy vọng ngài sẽ không ghét bỏ nó."

Cố Thành cầm chiếc bánh trong tay, đột nhiên run lên.