Chương 19: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Cố lão gia tử vội vàng cho người đem đồ đi cất.

Một ý cười thoáng qua ánh mắt của Lạc Thanh Hoan, đây là Cố Thành lúc trước đã nói qua cho Tần Hướng Vãn, "Cố Thành, nhiều năm sau nghe được, trong lòng anh có phải đặc biệt có cảm xúc hay không?"

Ngay khi cô dừng lại, ánh mắt nhìn cô của Cố Thành liền tràn ngập cảm xúc phức tạp, có nghi hoặc có khó hiểu, còn có một tia vui mừng.

Mặc dù đã biết được sự xúc động trong ánh mắt của hắn, Lạc Thanh Hoan vẫn không có đem ánh mắt chuyển hướng đến chỗ hắn, đối tượng mà cô muốn tấn công bây giờ không phải hắn, mà là vị lão nhân tinh trước mặt.

"Được, được! Cô làm rất tốt!" Cố lão gia tử luôn miệng khen, nhưng sau lời này, tâm trí của ông đã tĩnh lặng không ít, đôi mắt sâu không đáy của ông cũng không phục vẻ đạm nhiên thường ngày.

Lạc Thanh Hoan biết, thời điểm ngả bài đã tới rồi, vì thế cười ngâm ngâm tiến lên nói: "Nếu Cố gia gia ngài thích món quà này, tôi có thể cả gan cầu ngài một việc được không?"

Quả nhiên, cô không phải vô duyên vô cớ làm khoản điểm tâm này, cô là có mục đích.

Cố lão gia tử nghe được cô nói như vậy, ngược lại trong lòng buông lỏng. Ông tuổi tác lớn, không có nhiều tâm trí cùng người khác đấu trí đấu dũng nữa, so với ngầm mưu mô tính kế, ông càng thích Lạc Thanh Hoan thẳng thắn "Giao dịch" như vậy.

Bất quá, ông không lập tức tỏ thái độ, chỉ là bình tĩnh, dùng ánh mắt kĩ lưỡng nhìn cô, mang theo vài phần áp bách.

Mà Lạc Thanh Hoan vẫn đối mặt với ánh mắt sắc bén xuyên thấu vạn vật này, cô vẫn như cũ thẳng sống lưng, không hề sợ hãi mà nhìn thẳng ông. Nhìn lẫn nhau phân cao thấp, cư nhiên chẳng phân biệt trêи dưới.

Trong ánh mắt của Cố lão gia tử xẹt qua một tia vừa lòng, ông ra hiệu với mọi người, "Thật vinh dự cho tôi khi mọi người đều có mặt ở đây, lão nhân tôi có chút mệt nên muốn đi nghỉ ngơi một chút, lát nữa Thành nhi sẽ có chuyện vui chia sẻ cho mọi người, việc khai triển bữa tiệc sẽ giao ta sẽ giao cho nó, mọi người hãy cứ thoải mái ăn uống vui chơi vui vẻ nhé!"

Nói xong, Cố lão gia tử liền gật đầu bảo với Lạc Thanh Hoan, "Theo ta đến thư phòng đi", Sau đó ông liền xoay người đi lên cầu thang.

Đám người ở dưới đang vây xem ồ lên, cô gái nhỏ chỉ bằng một món đồ hư như vậy có thể đạt được cơ hội hứa nguyện với Cố lão gia tử sao?

"Anh nói xem Tần Hướng Vãn sẽ muốn thứ gì, tiền bạc hay là danh vọng?"

"Đồ ngốc! Tôi dám cá cược rằng, điều cô ta muốn chính là được gả vào Cố gia! Anh chẳng phải vẫn biết sau khi cô ta trở về vẫn quấn lấy Cố Thành còn gì."

"Đúng đúng, sau khi gả cho Cố Thành, tiền bạc với danh vọng, muốn cái gì mà chả được."

Lâm Nhân Nhân nghe vậy thì như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội vàng xông lên phía trước, muốn ngăn hai người, nhưng lại bị Cố Thành một phen kéo lại "Nhân Nhân em đang làm gì vậy? Thứ kia không phải đồ mà em có thể chạm vào."

Là thứ không thể chạm vào sao, hay là không thể động vào người này? Cô bị lời nói trách móc ẩn ý trong lời nói của hắn làm cho cả người phát run, "A Thành, anh, anh đây là có ý gì?"

Cố Thành cũng cảm thấy giọng điệu của mình có chút nặng nề, hắn thở dài, khẽ khàng giải thích nói: "Thứ đồ kia rất quan trọng đối với gia gia, em ngàn vạn lần đừng có chạm vào."

"Em không có! Vừa mới nãy rõ ràng là Tần Hướng Vãn tự mình té ngã!"

Lâm Nhân Nhân ủy khuất cực kỳ, cuối cùng nhịn không được mà lớn tiếng khóc lên, "Còn không phải là một món điểm tâm thôi sao, ai cũng sẽ làm được, các anh không thể vì thứ kia là do Tần Hướng Vãn làm mà thiên vị cô ta a, dựa vào cái gì! Vào việc cô ta là bạn gái cũ của anh sao, ai cũng biết rằng năm đó vì không thích anh nữa nên cô ta mới chạy theo người khác, anh còn che chở cho cô ta như vậy, anh..."

"Bang!"

Ngon lắm :>

Một cái tát thanh thúy vang lên, in hằn ở trêи mặt cô ta, lời nói tiếp theo cũng không có.