Chương 17: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Tên bảo vệ sửng sốt, Cố Thành cũng dừng bước chân, hơi hơi nhíu mày nhìn cô.

Trong lòng hai người đồng thời hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ chuyện theo dõi đã bị phát hiện?

Mà bảo vệ càng phải chịu một vạn điều kinh hách, biểu tình trêи mặt cũng dần dần cứng đờ, "Tại sao cô ấy có thể biết trêи người mình có giấu đồ của cô ấy? Lúc mình đào nó lên, cô ấy chẳng phải đã đi rồi sao? Cô ấy có thật sự là con người hay không?"

Nhìn anh ta trợn tròn hai mắt, một bộ dáng bị chấn kinh, lông mày của Cố Thành nhíu chặt, chẳng lẽ chuyện này còn có ẩn tình? Liên quan tới những gì mà anh ta muốn báo cáo?

Lạc Thanh Hoan từ từ thưởng thức sự khϊế͙p͙ sợ của hai người chủ tớ bọn họ, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, hòa khí mà cười nói: "Món quà của tôi trước đó đã giao cho một vị đồng nghiệp của anh bảo quản an toàn, có thể làm phiền anh tìm giúp tôi được không?"

Hóa ra là như vậy. Trái tim của tên bảo vệ đã đập trở lại, hắn thở dài một hơi nhẹ nhõm như được đại xá, lập tức chạy trốn.

Cố Thành đứng ở tại chỗ, nhìn Lạc Thanh Hoan mà trầm ngâm. Chuyện vừa nãy chỉ là trùng hợp thôi sao?

Đương nhiên không phải! Lạc Thanh Hoan cười thầm trong lòng, Cố Thành a Cố Thành, anh tự xưng là mình thông minh, nhưng nhất định chưa bao giờ nghĩ rằng tôi chỉ là cố ý trông thật khả nghi để cho anh phái người theo dõi đi?

Bất quá, đối phó với loại người có chỉ số thông minh như thế này là tốt rồi, vì hắn, cô đã tự mình tạo ra một cái bẫy mà hắn có thể chuẩn xác mà nhảy xuống để tỉnh mộng.

Nhiều trò hay còn ở phía sau, anh cứ chờ đi!

Món quà rất mau trở về trêи tay Lạc Thanh Hoan, cô nhướng mày nhìn Cố Thành và Lâm Nhân Nhân, "Vậy phiền hai vị đưa tôi đi gặp Cố gia gia."

Đúng với câu nói (*) nước đổ ra ngoài bát, chó bị trâu bắt phải đi cày, Lâm Nhân Nhân tức giận đến ngứa răng, chỉ có thể mang cô đi đến chỗ của Cố gia gia, nhưng đến lúc nhìn thấy hộp quà được mở ra, cô ta liền nhịn không được cười lên tiếng, "Tần tiểu thư, tuy rằng tục ngữ nói "lễ khinh tình ý trọng" (**), nhưng... Ôi không, quả trứng xám xịt này là thứ gì!"

(*): nguyên văn câu là như thế này "bát đi ra ngoài thủy, bị không trâu bắt chó đi cày", tui không biết tui edit đúng không nữa :<

(**) : Lễ khinh tình ý trọng – 礼轻情意重 – lǐ qīng qíng yì zhòng (lễ vật tuy nhỏ nhưng tình ý thâm hậu. Hì hay thấy nói câu này trong bối cảnh tặng quà người khác, hoặc để tỏ ra khiêm tốn về món quà của mình, hoặc là mấy em gái hay dùng câu này để bao biện việc mình ko chuẩn bị quà rồi tùy tiện tặng đại con nhà người ta cái gì đấy).

Chỉ thấy lớp giấy gói tinh xảo được mở ra, bên trong lộ ra thứ hình tròn giống như quả trứng, nhưng ở mặt ngoài lại là màu xám đậm thô ráp, có cảm giác như là một cục xi măng trộn không đều.

"Phụt, đây là thứ tùy tiện nhặt được bên ngoài công trường sao?"

"Nhưng, cho dù 5 năm trước Tần gia đã sụp đổ, cô ta cũng không thể lấy thứ này tặng cho lão gia tử a!"

Sự bảo vệ của Cố Thành đối với Lâm Nhân Nhân vừa nãy lại làm cho bọn họ gió chiều nào theo chiều ấy, một đám người ấy lại quay lại chế giễu Lạc Thanh Hoan.

Nghe thấy tiếng cười nhạo của Lâm Nhân Nhân và mọi người, trêи gương mặt của Lạc Thanh Hoan không có bất cứ dị thường nào, cô còn đang lo mò mẫm tìm thứ gì đó ở dưới hộp

Sắc mặt của Cố Thành và cố lão gia tử cũng không tốt lắm, Tần Hướng Vãn đến đây là cố ý muốn phá hỏng dạ tiệc sao?

"Tần Hướng Vãn, cô nháo đủ chưa! Người đâu, đưa cô ta đi cho tôi!"

"Tìm được rồi!" Cố Thành còn chưa nói xong, đã bị giọng nói vui sướиɠ của Lạc Thanh Hoan đánh gãy, cô liền lấy ra khỏi hộp một chiếc búa bạc tinh xảo chỉ dài bằng ngón tay, "Cố gia gia, phiền ngài hãy tự mình gõ."

Nụ cười của cô rất thuần túy, không có một ý lấy lòng nào cả, giống như tia nắng mùa đông, làm cho người ta cảm thấy vô cùng ấm áp, đặc biệt giống người vợ đã qua đời của mình, Cố lão gia tử như bị mê hoặc, cầm lòng không được mà vươn tay nhận.

"Tần Hướng Vãn, tôi cảnh cáo cô, đừng có làm ra thủ đoạn gì, nếu cô động vào một sợi tóc của gia gia, tôi sẽ khiến cô sống không bằng chết!" Cố Thành thấy thế sốt ruột mà tiến lên muốn ngăn cản, nhưng cũng đã không còn kịp rồi.