A? Đề tài sao mà chuyển thành được như này?
Lạc Thanh Hoan đột nhiên hỏi như vậy, mọi người ở đây bao gồm Lâm Nhân Nhân đều cảm thấy khó hiểu
"Cô có ý gì!" Thấy điểm chú ý của mọi người xoay hướng, cô ta lập tức khẩn trương mà phản bác lại, "Tôi tại sao lại có thù oán với Cố gia được, Tần Hướng Vãn, cô không cần phải ngậm máu phun người!"
Đúng vậy nha, tôi phun cô thì làm sao. Có bản lĩnh thì sao cô không nói những gì trong lòng ra, việc cô muốn gả vào Cố gia cũng sẽ không kịp nha!
"A", Lạc Thanh Hoan cười lạnh một tiếng, "S quốc ai mà không biết Cố gia là đệ nhất thế gia, Cố gia gia đương nhiên sẽ không thiếu quà, tiệc mừng thọ được tổ chức ra chỉ là muốn cùng mọi người náo nhiệt một chút, lời này của cô chẳng phải nói dạ tiệc mà Cố gia tổ chức là để muốn lấy quà thôi sao."
Vừa nói cô vừa chuyển lời, "Nếu các vị đang ngồi đây không phải là những người thân cận nhất của Cố gia, cũng sẽ không nghĩ bậy như thế, cô còn chẳng phải là đang muốn lừa dối Cố gia, Cố gia gia hay sao?
Cố Thành nghe vậy, trong ánh mắt đánh giá Lạc Thanh Hoan hiện lên một tia kinh ngạc, cô từ khi nào học được cách nói như vậy?
Hai câu nói ngắn ngủn, không chỉ làm cho Lâm Nhân Nhân xấu hổ, tẩy trắng cho mình, cô còn tâng bốc những vị khách đang ngồi ở đây thành "người thân cận với Cố gia".
Quả nhiên, quần chúng vây xem nghe được lời này, ai ai cũng đều gật đầu tỏ vẻ tán đồng, bắt đầu công khai lên án Lâm Nhân Nhân. Có thể quan hệ với Cố gia, bọn họ đều rất vui.
"Cô!" Lâm Nhân Nhân không nghĩ tới cô ta không những bị đả kϊƈɦ, ngược lại còn tự cho mình một cái tát vào mặt, trong lúc nhất thời khó thở, khi cô ta vẫn còn muốn tiếp tục cãi lại, nam nhân bên cạnh đã ôm lấy eo của cô ta
"Chuyện nhỏ này không đáng giận đâu." Ngữ khí của Cố Thành ôn nhu, làm cô ta đỏ bừng mặt, cơn tức giận hoàn toàn tiêu tán, thuận thế dựa vào trong lòng ngực hắn.
Đúng rồi, chính mình sao phải hà tất cãi tay đôi với tiện nhân này, cô chắc chắn là vì ghen ghét cô ta có được tình yêu của A Thành! Nghĩ như vậy, Lâm Nhân Nhân lại cho Lạc Thanh Hoan một ánh mắt đầy khıêυ khí©h
Cố Thành trấn an cô ta, ánh mắt sắc bén bắn thẳng đến chỗ Lạc Thanh Hoan. Tần Hướng Vãn dời đi ánh mắt xem kịch, chiêu trò đánh lạc hướng này thật dễ làm, mấy năm vắng bóng, tâm tư của cô hóa ra càng ngày càng sâu.
Nghĩ như vậy, hận ý ẩn sâu dưới đáy lòng hắn lại mãnh liệt tràn lan, ngoài miệng hắn cũng không khách khí, "Nhân Nhân trời sinh thẳng thắn, vốn không có ý này, đừng diễn đạt quá đáng. Nhưng thật ra Tần tiểu thư, nếu có thể sử dụng mồm mép nhanh nhẹn này biểu diễn một vở kịch hài cho gia gia, hiệu quả hẳn không tồi."
Tôi nhổ vào! Cô cô của anh vẫn đang bán nghệ a, vẫn còn biểu diễn!
Lạc Thanh Hoan cắn răng nghẹn lại khó chịu của mình, ở trêи mặt hiện lên một tia bi thương, ánh mắt ảm đạm rũ xuống, như là không đành lòng nhìn thấy bọn họ ân ái như vậy.
Nhưng trong lòng lại giương nanh múa vuốt cào lên mặt tên tiểu nhân Cố Thành, "Kẻ gϊếŧ người ngàn đao này, không muốn nói lời tốt cho tôi, còn muốn giúp đỡ nữ chủ đối phó tôi! Xem tôi ngược chết anh đi!"
Cố Thành nhìn lướt đến bảo vệ vừa được hắn phái đi theo dõi Lạc Thanh Hoan đang ra hiệu, biết anh ta có thu hoạch, hắn cũng không muốn dừng ở đây lâu, vì vậy hắn liền ôm Lâm Nhân Nhân bỏ đi.
Hắn rất muốn biết mục đích của Tần Hướng Vãn là gì, nhưng lại không ý thức được tại sao mình lại để ý như vậy
Lúc Lâm Nhân Nhân đang vênh váo tự đắc mà đi ngang qua "Kẻ thất bại" Lạc Thanh Hoan, cô đột nhiên hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên, "Nếu Cố tổng và Lâm tiểu thư rất để ý tới chuyện này, vậy phải phiền bảo vệ của Cố tổng, lấy ra món quà mà tôi vừa gửi cho anh ta."
Khi nói, cô vừa duối tay, thẳng tắp chỉ vào bảo vệ, người vừa đi theo dõi cô.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chương