Chương 15: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Lặng lẽ trở lại hội trường náo nhiệt, thấy mọi người đều không chưa phát hiện mình đã biến mất, Lạc Thanh Hoan rất vừa lòng, nhưng cô vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, liền nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói quen thuộc, "Tần tiểu thư vừa đi đâu vậy? Lúc phải chúc thọ gia gia, tôi không có nhìn thấy cô tới kính rượu."

Trong lời nói của hắn đều có ý vị, hắn là đang muốn châm chọc cô trước đó chẳng phải nói hôm nay cô đến là chỉ vì muốn chúc thọ Cố gia gia thôi?

Cơ thể của Lạc Thanh Hoan hơi hơi cứng đờ, nhưng cô vẫn giả vờ bình tĩnh, nhếch môi cười quay lại "Tôi chỉ là vừa đi toilet thôi", nhìn thấy người đi theo hắn còn có Lâm Nhân Nhân, cô lập tức lại cho thêm một câu, "Đa tạ Cố tổng quan tâm." Và thành quả chính là nhìn thấy sắc mặt cô ta tối sầm lại.

Cố Thành nhìn thấy cô có chút mất tự nhiên mà vuốt tóc ra sau tay, trong mắt hắn càng mang theo vài phần nghiền ngẫm, mỗi lần Tần Hướng Vãn nói dối, đều sẽ vô thức thực hiện hành động nhỏ này, xem ra cô thật sự đã đi làm một chuyện không biết xấu hổ gì rồi.

Lâm Nhân Nhân ở bên cạnh vẫn luôn chú ý nhất cử nhất động của Cố Thành, trong lòng vô cùng hụt hẫng, hắn vừa rồi cũng chỉ ở bên cạnh Cố lão gia tử và giao thiệp cùng với giới quý tộc, nhưng cô ta có thể thấy được hắn vẫn luôn không chú tâm, một lòng khẳng định hắn đã sớm muốn đi tìm tiện nhân này.

Đún là con hồ ly tinh không biết xấu hổ! Đã hạ mê dược gì cho nam nhân vậy! Lâm Nhân Nhân hận đến ngứa răng, chỉ số thông minh còn lại của cô ta cũng bị cơn lửa giận quét sạch.

"Hả?" Cô ngạc nhiên thì thầm, "Nhưng trước khi kính rượu, mình đã lo lắng rằng có người biết mình bỏ lỡ, còn lúc đi toilet đã cố ý hỏi rồi, người hầu cũng chẳng phải nói không có ai sao."

Yo, đây là bắt đầu muốn ngáng chân tôi sao?

Lạc Thanh Hoan cảm thấy việc mà mình đã làm trước đó không có uổng phí, nữ chủ, cô mau chóng nổi cơn ghen đi, như vậy liền mới có thể làm thứ phiền phức của nam chủ được, đến lúc đó các người sẽ cãi nhau và chia tay thôi!

"Ước chừng là sẽ tách ra đi.", đối phó với những loại người như Lâm Nhân Nhân, cô vẫn rất thuận tay, "Sau khi mình trang điểm xong, khó được chúc thọ Cố gia gia một lần, mình phải tự tay đưa quà mới được, nhưng phải đi tìm nó đã."

Đương nhiên hai người kia không tin câu trả lời này, hai tay của cô trống trơn cái gì đều chưa có, quả thực đúng là trợn tròn mắt nói dối.

Chính cô đã lỡ miệng, thì cũng đừng trách tôi vạch trần cô!

Lâm Nhân Nhân nở một nụ cười dữ tợn, "Nếu Tần tiểu thư có tâm ý như vậy, A Thành của chúng ta nên mang cô ấy đi gặp Cố gia gia đi, vậy thì món quà mà Tần tiểu thư muốn tặng ở đâu rồi?" Cô ta làm bộ nghi hoặc nhìn hai tay cả đối phương một chút.

Vừa nghe lời này, trêи gương mặt Lạc Thanh Hoan không có một tia hoảng loạn nào, nhưng vẫn dể cho bọn họ bắt được rồi.

Lâm Nhân Nhân nhìn vẻ giận dữ trong mắt Cố Thành, nghĩ rằng cô ta vừa vạch trần được sự dối trá của Tần Hướng Vãn, để hắn có thể nhìn thấy được bộ mặt thật của tiện nhân này, vì thế cô ta càng thêm khoe khoang mà không ngừng cố gắng nói: "A! Tần tiểu thư chắn hẳn là đã quên rồi? Không sao, Cố gia gia cái gì cũng không thiếu, cũng không cần quà gì đâu."

Cô ta còn cố ý tăng lớn âm lượng, để người chung quanh đều nhìn lại đây.

Cảm nhận được ý nghĩ tầm phào trong lòng bọn họ, trong lòng Lạc Thanh Hoan thầm cười lạnh, tới tham gia tiệc mừng thọ mà lại quên quà tặng, cái này không phải đang rõ rành rành nói cô tới dạ tiệc với mục đích không đơn thuần sao, nói không chừng ngày mai sẽ có tin tức "Tần Hướng Vãn tay không trắng trợn, tới tiệc mừng thọ chỉ để câu dẫn Cố thiếu" được truyền đi khắp nơi.

Thời điểm mọi người đều nhìn cô như một trò hề, vẻ mặt của Lạc Thanh Hoan bỗng thay đổi, đột nhiên nghiêm túc lên, "Lâm tiểu thư, cô có thù oán gì với Cố gia sao?"