Chương 12: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Bởi vì có Tần Hướng Vãn ở đó, mà toàn bộ đại sảnh đều như là vì cô mà bàn tán, âm nhạc vì cô mà tấu vang, khách khứa vì cô mà khuynh đảo, thời điểm cô thong dong ưu nhã đi tới, thảm đỏ trêи mặt đất, trải ở dưới chân, nghênh đón quang lâm của cô.

Mà đứng cuối thảm đỏ, có một vương tử anh tuấn soái khí, công chúa mỹ lệ từng bước một thong thả đi tới chỗ hắn, dường như là đi tới chỗ hạnh phúc của chính mình.

Một màn này lại quá hài hòa và tốt đẹp!

Đáng tiếc cái chữ vương tử trong miệng mà người ta nói, ngoài đời không tốt như vậy.

"Tần Hướng Vãn, cô như thế nào lại ở đây? Ai để cô tiến vào?" Khuôn mặt Cố Thành nghiêm nghị, hàn khí phát ra trêи người hắn đều có thể làm người ta đông cứng.

Đối mặt với sự chất vấn của hắn, trêи mặt Lạc Thanh Hoan không có chút hoảng loạn nào, nói gần nói xa, "Đại thọ của Cố gia gia, tôi cần tới tham gia."

Thanh âm thanh lãnh đạm mạc, hoàn toàn không có vẻ nịnh nọt lấy lòng, hơn nữa lời cô nói cũng không có xấu, Cố Thành đột nhiên ách hỏa, toàn bộ lời nói chuẩn bị chỉ trích đều ngưng ở cổ họng.

Lúc này, Lạc Thanh Hoan ngẩng đầu lên, một đôi tiễn thủy thu đồng thẳng tắp đối diện với đôi mắt thâm thúy hắc trầm của hắn, vừa lòng mà thấy được bên trong phát ra sắc kinh diễm.

Nói giỡn, tôi đang ở mỹ mạo ban đầu của nguyên chủ lại tăng thêm số liệu dung mạo của mình, không quyến rũ nổi anh mới lạ!

Cố Thành bình tĩnh nhìn nàng, ánh mắt đen tối không rõ, như thế nào mới một ngày không thấy, cô giống như trở nên càng đẹp mắt, hơn nữa phát ra khí chất trêи người cũng hoàn toàn không giống, rút đi khí tục mị hoặc ban đầu,giờ như thủy thanh hà cao khiết, tốt đẹp đến nỗi làm người ta không dám dùng lời nói không tốt để khinh nhờn.

Tuy là mỗi ngày đều có ngàn đóa hoa đẹp vây quanh hắn, nhưng tới gần sắc khuynh thành này, cũng có chút chống cự không được mà ngây ngẩn cả người.

Cái này cũng vừa lúc cho Lạc Thanh Hoan có cơ hội đánh giá hắn.

Tối hôm qua đen thùi lùi một mảnh, cô căn bản không thấy rõ Cố Thành trông như thế nào, lúc này vừa thấy, nhưng cảm thấy điều kiện của người này, xác thật là thân phận nam chủ cũng không uổng.

Hắn có dáng người cao tỷ lệ vàng, cho dù cô đang đi giày cao gót, cũng phải có hết sức mà nhìn lên để nói với hắn, cơ bắp cuồn cuộn đang được che đậy dưới lớp tây trang cấm ɖu͙ƈ, tối hôm qua cô cũng đã được nếm thử qua, rõ ràng mặc đồ nhìn gầy vậy nhưng lúc cởi đồ lại vô cùng có thịt.

Gương mặt góc cạnh lộ ra khí chất sắc bén, càng làm ngũ quan thêm nổi bật, mày kiếm rập rạp cau lại, không chỉ không tổn hao gì tới vẻ anh tuấn của hắn, mà càng điểm thêm phần khí chất tinh anh. Mũi của hắn tựa như một sản phẩm được điêu khắc điêu nghệ, môi mỏng mím chặt, vừa thấy liền biết là người bạc tình.

Cho dù lúc này hắn có chút mất hứng, nhưng khí tức uy quyền toát ra từ toàn thân hắn vẫn ập vào trước mặt. Nếu không phải Lạc Thanh Hoan là người đã trải qua nhiều thăng trầm đời người, khả năng lúc này bắp chân của cô sẽ không nhịn được mà run lên.

Thật đúng là được ông trời thưởng cho cả một vẻ bề ngoài a, cô chỉ có thể âm thầm ngưỡng mộ.

Cô cũng không chìm đắm trong nam sắc quá lâu, Lạc Thanh Hoan đánh giá một chútvị trí của Lâm Nhân Nhân, thân trêи của cô hơi nghiêng về phía trước, đôi tay ngọc trắng như tuyết đỡ lấy bờ vai của Cố Thành, lót chân đem đầu để sát vào cằm của hắn.

"Loảng xoảng!" Cô vô cùng hài lòng khi nhìn thấy Lâm Nhân Nhân bật dậy khỏi ghế sofa, hoảng loạn hất bát trái cây trước mặt xuống đất.

Ánh mắt của mọi người lập tức bị thu hút bởi tiếng âm thanh lớn, họ liền nhìn thấy cô ta đang đứng bất lực giữa đám hỗn độn.

Cố Thành lúc này như vừa tỉnh mộng, nhíu mày lui ra phía sau một bước, tránh né tay cô không vui nói: "Tần Hướng Vãn cô muốn làm gì! Tôi đã cùng cô nói rất rõ ràng, giữa chúng ta đã sớm kết thúc, cô không cần phải tự mình đa tình."