Chương 11: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Ngọn đèn dầu huy hoàng trong đại sảnh, xuay quanh khúc du dương ý mừng, tầng nhóm thượng lưu mặc hoa phục cẩm thường bưng chén rượu hàn huyên với nhau, ăn uống linh đình, hảo nhất phái ngợp trong cảnh tượng vàng son.

Lâm Nhân Nhân cùng Cố Thành nói chuyện với một phú thương, tác giả cùng nhân sĩ chính giới, nghe trong miệng bọn họ toàn nói những từ nghĩ chính mình chưa bao giờ nghe qua, cô ta hoàn toàn tiếp không được lời nói, chỉ có thể ở một bên khô cằn mà cười làm lành.

Đột nhiên, toàn bộ trong đại sảnh thanh âm nói chuyện với nhau, cười vui đều nhỏ xuống, mọi người không hẹn mà cùng đều nhìn lại một hướng. Xem ra là có nhân vật lớn nào tới, cám ơn trời đất, cô ta thở dài một hơi, gương mặt cứng đờ vì hoạt động nhiều cùng với bàn chân đau tê dại vì đi giày cao gót, cô ta đã được cứu.

Lâm Nhân Nhân tò mò mà xoay người xem là ai đã giải cứu mình, thời điểm nhìn thấy người đó, cả người nháy mắt hóa đá.

Khiến cho sở hữu khách khứa trở nên khác thường, cũng không phải thứ kỳ quái hay đáng sợ gì, cũng không phải nhân vật lớn khó lường gì, chỉ là một nữ nhân.

Xác thực mà nói, là một nữ nhân mỹ lệ cực hạn.

Cô ấy mặc rất đơn giản, chỉ là một thân sườn xám tơ tằm thêu họa tiết hoa cỏ với đính đá quý phức tạp, mang giày cao gót lóa sắc, dáng người lả lướt câu họa mà vô cùng nhuần nhuyễn.

Khi đi lại, hai cánh tay thon dài trắng nõn tự nhiên đong đưa, vừa vặn nắm hờ tay rũ bên eo thon, phần hông mượt mà nhẹ nhàng di chuyển, quyến rũ mà phong tình triền miên tới tận xương.

Sườn xám tuy rằng dài gần mắt cá chân, nhưng lại xẻ tà thẳng tắp chạy đến gần đùi, thế cho nên mỗi lúc cô đi một bước, một đôi thẳng tắp trắng sáng liền như ẩn như hiện ở trong tầm mắt, làm lóa mắt người ta.

Dời mắt hướng về phía trước, Lâm Nhân Nhân càng hít ngược một hơi khí lạnh.

Mái tóc đẹp đen nhánh như tơ lụa được cô búi gọn gàng phía sau đầu, khuôn mặt vốn nhỏ xinh trắng nõn càng thêm mỹ lệ, miệng nhỏ anh đào non mềm hồng nhuận kiều diễm ướŧ áŧ cùng với chiếc mũi cao vót tinh xảo, đẹp đến mê người.

Mà để cho người ta khó quên, là đôi mắt đẹp lộng lẫy như sao trời kia, khi di chuyển nhìn quanh, đúng là câu hồn nhϊếp phách, quả thực đẹp mà không giống người thực!

Đôi mắt Lâm Nhân Nhân trừng đến cực lớn, tròng mắt đều mau kinh hãi mà rớt xuống, cô ta tại sao lại xuất hiện ở chỗ này, Tần Hướng Vãn!

Nàng phản xạ tính nhìn Cố Thành bên cạnh, thấy ánh mắt của hắn cũng chặt chẽ chăm chú vào trên mặt nữ nhân yêu tinh kia, cả người như đọa hầm băng, nhịn không được càng dùng sức nắm tay hắn, giống như là khi làm vậy thì có thể đưa ánh mắt của hắn trở về.

Cố Thành cảm giác được mà nhẹ nhíu mày, nhưng vẫn ôn nhu mà quay đầu hỏi cô ta, "Làm sao vậy? Có phải không thoải mái hay không?"

Thấy hắn quan tâm chính mình, sắc mặt Lâm Nhân Nhân tốt vài phần, bài trừ một nụ cười lắc đầu nói: "Không sao, chỉ là đứng lâu nên giờ không vững."

Vốn dĩ chỉ là một câu lý do, nhưng câu nói tiếp theo của Cố Thành, khiến cho cô ta hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, đem những lời này nuốt trở lại..

"Vậy em trước ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, anh đi xử lý công chuyện." Cố Thành nói xong, cũng không kịp nghe cô ta trả lời, liền bỏ tay cô ta qua một bên, bước chân vội vàng mà đi đến phía trước.

"A Thành!" Lâm Nhân Nhân sốt ruột mà duỗi tay muốn bắt lấy hắn, nhưng một góc áo cũng chưa thể chạm tới, trơ mắt nhìn nam nhân như thiên thần kia, cách chính mình càng ngày càng xa, đi đến chỗ điểm trung tâm mà ánh mắt của đám người khác đang ngắm nhìn.