Chương 13: Bạn Trai Cũ Là Tổng Tài Ngạo Kiều

Lạc Thanh Hoan nhàn nhạt nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương, giơ tay hất mảnh hoa giấy trêи người xuống, nụ cười trêи mặt có vẻ có chút ảm đạm, "Cố tổng lo lắng nhiều rồi, tôi chỉ là không đành lòng để vật nhỏ này dính trêи bộ lễ phục kì công này thôi."

Nói rồi, cô lùi lại một bước, lịch sự gật đầu với hắn rồi nhẹ giọng nói: "Bạn gái của ngài sắp qua đây, tôi hôm nay chỉ là tới tham gia sinh nhật của Cố gia gia, không muốn gây ra bất kì hiểu lầm nào, tôi đây đi trước một bước. Cố tổng không cần phải tiếp đón tôi, tôi thế nào cũng được."

Sau đó, cô liền đi lướt qua Cố Thành như một ngọn gió vô tình phất qua mà không hề có bất cứ lưu luyến nào.

Cố Thành nhìn thấy ánh mắt đầy mất mát của cô, hắn vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại, Lâm Nhân Nhân đã đặt tay lên người hắn, còn nôn nóng hỏi, "A Thành, hai người vừa nói chuyện gì? Vừa lâu như vậy?"

Nghe ra sự thăm dò cùng phòng bị trong giọng nói của cô ta, Cố Thành trong lòng bỗng nhiên trở nên bực bội, hắn như vậy vẫn chưa thể khiến cô ta tin được sao? Vì thế hắn chỉ có lệ mà đáp: "Không có gì."

Nhưng lời đáp lúc này càng làm cho Lâm Nhân Nhân miên man suy nghĩ.

Vừa rồi khi Lạc Thanh Hoan đi đến bên cạnh cô ta, cô còn cố tình lộ ra một nụ cười đắc ý, hai người bọn họ chắc chắn vừa xảy ra chuyện gì đó.

Hơn nữa nếu không phải chính cô ta vừa mới gây ra động tĩnh, hai người bọn họ phỏng chừng đã hôn nhau, mà Cố Thành cư nhiên nói không có gì? Hắn tại sao giúp nữ nhân kia giấu giếm?

Cái con yêu tinh chuyên câu dẫn người này, cố ý trang điểm như thế này tới dạ tiệc, rốt cuộc là muốn làm gì! Trong lòng Lâm Nhân Nhân giống như bị Lạc Thanh Hoan mở ra chiếc hộp Pandora, các suy nghĩ không tốt cứ tiếp tục nảy ra, làm cho cô ta cảm thấy vô cùng không yên.

"..." Không phải là cô ta không có được mời sao, tại sao lại vào được đây, là cùng vị khách nam thân phận cao quý khác vào sao? Lâm Nhân Nhân nghĩ đến biểu hiện thất vọng của Cố Thành vừa mới nhìn thấy Lạc Thanh Hoan, trong lòng cô ta liền hốt hoảng, nhịn không được bắt đầu mách lẻo.

Cố Thành không thể biết được trong lòng cô ta đang nghĩ cái gì, tuy rằng cảm thấy rất khó chịu, nhưng hắn vẫn vỗ vỗ tay cô ta trấn an: "Đừng lo lắng về những người không liên quan, dạ tiệc sắp bắt đầu rồi, chúng ta đi mời gia gia xuống đi."

Nghe hắn thẳng thừng nói vào chủ đề chính, ngữ khí còn lãnh đạm như vậy, Lâm Nhân Nhân dùng sức cắn môi, sợ nếu cô ta nói thêm gì nữa sẽ làm hắn tức giận, nên không có tiếp tục đặt câu hỏi, nhưng trong lòng dần dần chùng xuống.

Quả nhiên, cô ta không đoán sai, nữ nhân kia vừa xuất hiện, hắn liền không ổn.

Lạc Thanh Hoan đương nhiên chú ý tới động tác nhỏ của hai người họ, cô ở trước bàn đồ điểm tâm làm ra bộ dáng chọn lựa nghiêm túc, nhưng kỳ thật ánh mắt của cô vẫn chưa rời khỏi hai người bọn họ, thấy trêи gương mặt của Lâm Nhân Nhân ngăn không được sự mất mát, khóe miệng cô đắc ý dương lên, "Bằng ảnh hậu của tôi không có mười cái thì cũng có tám, loại chuyện hôn môi này căn bản chỉ giống như là một bữa ăn sáng, có phải quá thật rồi hay không?"

Cô chính là muốn gieo lên trong lòng của Lâm Nhân Nhân những hạt giống hoài nghi, chậm rãi khiến nó mọc rễ nẩy mầm, và cuối cùng là đâm hoa kết trái.

Rất mau, Cố gia gia, người chủ trì của dạ tiệc đã xuất hiện, tâm điểm ánh mắt của mọi người cuối cùng cũng rời khỏi trêи người Lâm Nhân Nhân, cô lợi dụng lúc mọi người đang chú tâm vào việc chúc thọ Cố gia gia mà lén lút từ trong đám người đó đi ra ngoài, thẳng đến nhà sau.

"Tần Hướng Vãn, cô cuối cùng cũng lộ ra đuôi cáo, để tôi nhìn xem cô hôm nay rốt cuộc muốn làm gì!" Vẫn luôn ở một bên quan sát nhất cử nhất động của cô, Cố Thành nguy hiểm nheo lại đôi mắt, ra lệnh cho bảo vệ đi theo.