Chương 10

Nhìn hai người xấu ấm ức rời khỏi Thượng Thanh điện của ta, ta cảm thấy rất dễ chịu.

Ta đem giỏ rau đặt ở trước mặt Đông Trạch Thần Quân: "Thần Quân đại nhân chờ ta, ta trước tiên làm hai món phụ, lát nữa chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện."

Đông Trạch nhìn đồ ăn trên bàn và mỉm cười dịu dàng.

"Ai có thể nghĩ tới, đường đường là con gái của Thiên Đế mà lại tự tay nấu ăn. Nhưng tại sao lại phải phiền phức như vậy, ta sẽ dạy cho ngươi một ít kỹ thuật biến hoá thức ăn đi?"

Ta đưa cho Đông Trạch một đôi đũa.

Đôi đũa mới được làm vẫn còn thơm mùi tre.

"Đúng vậy, ngài là thần, có thể biến hoá hoặc không ăn. Nhưng trong mỹ vị nhân gian, tận hưởng cuộc sống, làm thần thì có gì hay?"

Ta rót thêm cho hắn một tách trà nóng mới pha.

"Sư phụ, ngài đừng nhìn khu vườn hoang tàn hiện tại của ta. Vài ngày nữa, ta sẽ sắp xếp lại nó. Khu vườn này vốn dĩ rất nhiều hoa thơm cỏ lạ, rau củ để nấu ăn, nhưng đã bị tàn phá ít nhiều rồi. Ví dụ ta sẽ trồng lại cây đậu tía, Hoa dây này sau đó ta có thể nấu đậu tía này, canh nấm này..”

"Còn nữa, loại trà này tuy là trà từ cây dại, nhưng ta đã hái búp non của nó, ngài có thể nếm thử."

Đông Trạch nghe xong liền tao nhã cầm tách trà lên nếm thử.

"Nếm vào hơi đắng, nhưng hương thơm đọng lại, dư vị vô tận. Quân Tuyết, ngươi thật có lòng..."

AAAAA, ta thực sự đã gặp được tri kỷ trên Tiên giới rồi!

Ta cảm thấy tâm trạng ta rất vui vẻ.

“Sư phụ, hãy thử những món ăn này xem.”

Đông Trạch nói: "Ta chưa bao giờ ăn những thứ này trước đây. Chúng rất thanh đạm và mới lạ. Ngươi quả là Hoa thần mới có thể trồng ra những thực vật như vậy. Làm tốt lắm".

Khi Đông Trạch cười, đôi mắt sáng và cong như vầng trăng, lấp lánh toả ánh sáng nhẹ nhàng, vuốt ve tâm trí người xem…

"Sư phụ, ở nhân giới, ta có một bình rượu hoa đào chôn dưới gốc đào trong vườn nhà ta mấy chục năm, chờ ta tốt nghiệp sẽ quay lại lấy để tạ ơn ngài."