Chương 7: Quý ông nhỏ

Sau khi Tân Triều Dương cùng Lâu Hành phơi quần áo, mới thỏa mãn trở về phòng học.

Trong phòng học vô cùng náo nhiệt, xa xa đã nghe thấy tiếng cười to. Nguyên nhân là có người mang theo đồ ăn ngon trong nhà tới lớp học, cùng các bạn học chia sẻ nhau. Cao Chí Kiên chơi bóng trở về, thấy bọn họ ăn đến đầy miệng, liền kêu lên:

"Đại hiệp, có ăn ngon mà cậu lại không gọi mình, không nghĩa khí chút nào."

Danh hiệu đại hiệp Trương Sơn Phong nghe vậy đẩy bớt người ra, cười to nói: "Đi đi đi, tất cả đều là của ta!"

Lại từ cặp sách lấy ra một bao đậu phộng và một hộp đồ kho:

"Mình còn không biết các cậu thích thế, ăn đi, ai nhanh thì có phần."

Nhà hắn là làm món thịt kho, mang theo là món chân gà ngâm ớt, giò heo kho, muối tiêu đậu phộng này, ăn lên vừa thơm lại vừa cay, đặc biệt ghiền. Tay nghề bà Trương là tuyệt nhất, của hàng thịt kho của nhà hắn ở Ninh Thị tiếng lành đồn xa, ai cũng biết đến thịt kho nhà hắn. Cùng lắm, Trương gia ở một trấn nhỏ cuối thành phố, muốn ăn được không dễ. Trương Sơn Phong lại không chịu lấy tiền, hai ba lần sau, trừ phi thật sự thèm ăn, trong lớp lại sợ không dám nói với Trương Sơn Phong, trong lòng đều muốn ăn. Lần này sau kì nghỉ hè, Trương Sơn Phong cố ý mang theo không ít, làm cả lớp háo hức vô cùng.

"A a, đại hiệp, mình yêu cậu quá!"

Cao Chí Kiên một tay đem Trương Sơn Phong bế lên trên, xoay cái vòng, chọc người ta kêu to:

"Mau thả mình xuống!"

Vương Tư Viễn bên cạnh nhân cơ hội một tay móng heo, một tay chân gà, ngửi mùi đồ ăn mà ăn.

Mấy nam sinh chơi bóng vây lại, mấy cái ăn rồi vẫn không tha, chờ Cao Chí Kiên đến cướp lấy đậu phộng và chân gà, bị mắng một trận. Trương Sơn Phong cười nhạo bảo đáng đời. Trong lớp náo nhiệt vô cùng. Tân Triều Dương nhìn, nhịn không được cười. Có thể nhìn thấy những hình ảnh này, cười đùa vui vẻ, ấm áp có ái, là cuộc sống thanh xuân mà cậu khao khát có được.

Trương Sơn Phong thấy bọn họ, vẫy tay gọi lại: "Lâu ca tới rồi, còn có bạn học Tân, tôi có để cho các cậu đồ ăn ngon đây, mau đến ăn!"

Tân Triều Dương quay đầu nhìn Lâu Hành, Lâu Hành gật gật đầu, hai người cùng đi qua. Cao Chí Kiên hừ hừ vừa nói:"Đại hiệp cậu thật bất công, vậy mà còn giữ lại phần cho Lâu Hành."

Trương Sơn Phong đẩy Cao Chí Kiên qua một bên:

"Đi đi đi, mình không phải cũng để lại cho rồi rồi sao, do cậu chậm tay thôi, giờ trách ai được chứ? Nói nữa, Lâu Hành là bạn cùng phòng của mình, cậu không thể so bì được nha."

Cao Chí Kiên cảm thấy tủi thân:

"Đại hiệp, đây là chia bè kết phái rồi. Mình không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều, cậu có hiểu không?"

Trương Sơn Phong trợn trắng mắt:

"Nếu môn văn của cậu cũng tốt như vậy, thầy Triệu chắc là muốn khóc."

Lâu Hành kéo ra một cái ghế, để Tân Triều Dương ngồi ăn. Hắn nhìn Trương Sơn Phong nói:

"Bà nội Trương gần đây thế nào? Có khỏe không?"

Nghe hắn hỏi, Trương Sơn Phong trong lòng ấm áp.

"Nội rất tốt, nhưng vẫn cứ thường xuyên dùng điện thoại, không chịụ nghỉ ngơi điều độ, lần trước còn bị cảm nắng. Mình nói bà cũng không nghe, lần tới Lâu ca phải giúp mình nói nói với bà một tiếng đó."

Tân Triều Dương ngẩng đầu nhìn hắn, có chút tò mò. Một là nghe nói đây là bạn cùng phòng của Lâu Hành, hai là thái độ khi hắn với Lâu Hành nói chuyện, với Cao Chí Kiên, và với các bạn học khác có sự khác biệt. Tân Triều Dương đoán không sai. Cha mẹ Trương Sơn Phong ly dị từ rất sớm, hắn là một tay bà nội nuôi lớn, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm gắn bó. Kỳ nghỉ đông năm lớp 10, Trương Sơn Phong mời các bạn học về nhà chơi. Lâu Hành khi đó gặp qua bà nội Trương một lần, lúc sau liền thường xuyên thăm hỏi, còn tặng bà ấý dược liệu làm ấm, đồ giữ nhiệt và thuốc mỡ chống phong thấp, nhờ vậy mà vào mùa đông bà nội Trương đã bớt bệnh nặng. Trương Sơn Phong cảm thấy biết ơn, đương nhiên đối xử với Lâu Hành và các bạn học khác không giống nhau.

Lâu Hành gật đầu, nói: "Vừa lúc cũng muốn cảm ơn bà, khi nào gọi điện cho bà ấy thì nói tôi một tiếng."

Trương Sơn Phong nhếch miệng cười: "OK."

Lâu Hành bắt đầu ăn, Tân Triều Dương liền cầm một cái cánh gà. Vừa bỏ vào miệng, đôi mắt cậu sáng ngời.

Hương vị ngon tuyệt vời, vừa thơm lại cay, thịt vừa mềm lại giòn, ăn ngon cực kỳ, phải nói là không cưỡng lại được mùi vị này. Lâu Hành ăn cái gì cũng rất từ tốn, thấy Tân Triều Dương đã ăn ba cái cánh gà còn muốn ăn nữa, liền ngăn cản cậu: "Còn vài phút, chúng ta ăn không hết, chia cho những bạn khác đi."

Hắn nói rồi vẫy tay với mọi người.

"Cảm ơn Lâu ca!"

"Lâu ca mãi đỉnh!"

Cả lớp nhao nhao lên.

Tân Triều Dương đứng lên, hướng đến Trương Sơn Phong nói: "Cảm ơn cậu, ăn rất ngon."

Trương Sơn Phong ấn tượng không tệ với bạn học mới này, huống chi Lâu Hành rõ ràng đối với cậu có sự quan tâm, liền cười nói: "Không cần cảm ơn, nếu cậu thích lần sau tôi mang thêm cho cậu."

Tân Triều Dương cũng không từ chối, lại nói cảm ơn, sau đó nói:

"Về sau chúng ta cũng là bạn cùng phòng, mong cậu chiếu cố nhiều hơn."

Trương Sơn Phong ngẩn ra một chút, nói: "Cậu không phải học ngoại trú sao?"

"Mình cũng giống Lâu Hành, buổi tối sẽ không về ký túc xá." Tân Triều Dương nói lại tình huống của mình.

Trương Sơn Phong liếc mắt nhìn Lâu Hành một cái, mới cười nói:

"Vậy thì tốt quá, chào mừng cậu! Mình là Trương Sơn Phong, không phải Võ Đang Trương Tam Phong, là trường thụ trường hoa ngọn núi."

Lúc này, chuông báo hiệu tiết tự học buổi tối bắt đầu, những bạn học trong lớp ồn ào cảm ơn Trương Sơn Phong, rồi sau đó mới thỏa mãn mà trở về chỗ ngồi. Cuối cùng là khảo sát môn Tiếng Anh, là môn sở trường của Tân Triều Dương. Cậu thuận lợi làm bài, còn có thời gian kiểm tra lại bài, cuối cùng nộp lên với tâm thế vừa lòng. Thi xong đã là 8 giờ rưỡi tối, khoảng một tiếng nữa là tiết tự học buổi tối kết thúc, cùng lắm nhà trường cũng thả lỏng, mọi người có thể tự do muốn làm gì thì làm.

Lâu Hành hỏi cậu: "Cậu về bằng gì?"

Tân Triều Dương nói: "Sẽ có người tới đón mình. Nhưng mà giờ này, chắc ông ấy còn chưa đến, mình sẽ đứng trước cổng chờ."

Lâu Hành liền nói: "Vậy cùng nhau đi thôi."

Vì thế, Tân Triều Dương may mắn đước chứng kiến "Nơi để xe đạp tình yêu" mà Cao Chí Kiên nhắc đến.

Cậu thán phục nói: "Bạn cùng bàn, cạu được rất nhiều người chào đón nha."

Lâu Hành mở khóa xe dắt ra: "Bọn họ đùa giỡn."

Tân Triều Dương không tin: "Mới không phải. Chị Tinh cho mình xem thiệp thổ lộ của cậu nhưng mình chưa kịp xem, cùng lắm cậu ấy có nói thiệp đó tới 8000 từ! Thập Nhất Trung tính cả chó lẫn mèo không đủ hai ngàn, đủ, có thể gặp được nam thần Thập Nhất Trung danh xứng với thật, chỉ nhìn qua điện thoại cũng đủ cảm nhận được sự nam tính của cậu!"

Những lời này đều do Dương Tinh Tinh nói lại.

Lâu Hành buồn cười nói: "Cậu cùng cô ấy nói những chuyện này. Nhưng sao cậu gọi cô ấy là chị."

Tân Triều Dương sờ sờ mũi: "Cô ấy muốn mình gọi là chị, nếu không chị ấy sẽ khóc cho mình xem."

Lâu Hành nói: "Cứ để cậu ta khóc."

Tân Triều Dương không tán đồng nói:

"Thế sao được chứ."

"Được rồi, cậu là quý ông nhỏ." Lâu Hành cũng không miễn cưỡng.

Tân Triều Dương không thích cách gọi này: "Mình không nhỏ, mình sẽ sớm thành niên thôi."

Lâu Hành thầm nghĩ còn không phải là đứa trỏ nhỏ. Dù sao hắn cũng nghĩ cậu nhóc này rất muốn nhanh lớn, gật đầu nói: "Có lẽ vậy."

Tân Triều Dương hỏi:

"Cậu thì sao? Mình sinh nhật vào ngày Thất Tịch, xem chúng ta ai lớn hơn."

Cầm thầm hỏi thăm một chút về sinh nhật Lâu Hành, hôm nay nhận được sự giúp đỡ của đối phương rất nhiều, có thể mượn cớ tặng quà sinh nhật để thay lời cảm ơn.

"Tôi." Lâu Hành không chút nghĩ ngợi nói.

Tân Triều Dương vẫn truy hỏi: "Sinh nhật cậu là ngày nào?"

Lâu Hành cong cong khóe miệng:

"Mặc kệ là ngày nào đó, vấn đề lúc nãy đều chỉ có một đáp án."

Tân Triều Dương lúc đầu không hiểu, đến khi đi được một đoạn đột nhiên hiểu ra, lập tức mặt đỏ tai hồng.

"Cậu, sao cậu....."

Thấy phản ứng của cậu như thế, Lâu Hành bật cười ra tiếng.

Tân Triều Dương cắn cắn môi, biết rõ ý hắn, vẫn là không cam lòng nói:

"Làm sao cậu biết cái kia chứ, mình khẳng định sẽ không kém cậu."

Lâu Hành nhìn câu: "Chúng ta đây nhiều lần?"

Tân Triều Dương mặt càng nóng: "Các cậu còn so cái này?"

Kia cũng quá.....Ảo tưởng tốt đẹp về sinh hoạt tập thể của cậu muốn nứt ra rồi. Lâu Hành không ngờ hắn sẽ hỏi như vậy, bật cười nói:

"Tất nhiên là không. Tôi chỉ thuận miệng nói thôi."

Hắn cũng không nghĩ tới một ngày kia mình sẽ cùng người ta nói vấn đề như vậy. Có lẽ vì phản ứng của thiếu niên quá thú vị, nhịn không được chọc cậu, nhìn vẻ mặt cậu thay đổi liên tục. Lâu Hành cũng cảm thấy không có gì tệ cả.

"Nga....." Tân Triều Dương cũng không biết phản ứng sao mới thích hợp.

Lâu Hành nói: "Thoạt nhìn cậu có vẻ thất vọng."

"Sao có thể!"

Tân Triều Dương một mực phủ nhận, theo sau nói:

“Trường học trước kia của mình và nơi này giống nhau, cậu đừng trêu mình nữa, nếu cậu nói nữa....."

Xem bộ dạng nghiêm túc của cậu, Lâu Hành nhịn không được duỗi tay xoa xoa đầu của, mỉm cười nói:

"Được, tôi biết."

Tân Triều Dương cười rộ lên, đang muốn nói gì đó, liền nghe được giọng nói quen thuộc:

"Mặt trời nhỏ! Nơi này!"

Tân Triều Dương theo tiếng gọi nhìn, quả nhiên ba ba của cậu đang đứng ở cửa xe vẫy tay. Tân Triều Dương lúc này mới chú ý, bọn họ đã đến cổng trường.

"Ba ba!"

Tân Triều Dương gọi một tiếng, quay đầu lại đối Lâu Hành nói: "Ba mình tới rồi. Cậu....."

"Đi thôi, tôi cũng về."

Lâu Hành trèo lên xe. Tân Triều Dương chưa muốn tạm biệt, cùng Lâu Hành ở bên nhau thật sự rất vui, cậu là lần đầu tiên có được người bạn chân chính. Cùng lắm, Tân Triều Dương đã không phải là người sẽ khóc sẽ nháo gì, không có biểu hiện ra ngoài, cười vẫy tay: "Mình đi trước đây. Mai gặp lại sau."

"Mai gặp."

Lâu Hành nhìn hắn chạy về phía bên cạnh người đàn ông, mãi đến xe rời đi, mới thở dài. Hắn nhận ra Tân Bắc Thành, như thế, Tân Triều Dương chính là đứa bé lúc trước. Xác nhận chuyện này, trong lòng hắn ngược lại không thoải mái. Giờ khắc này, Lâu Hành mới phát hiện, thật ra tâm tư hắn hy vọng chính mình nhận sai người. Nhưng tạm thời hắn không suy nghĩ nữa, Lâu Hành lái xe rời đi.

"Mẹ cũng tới sao?" Tân Triều Dương lên xe, phát hiện mẹ cậu cũng tới, ngạc nhiên nói.

Vương Lộ ngửi được mùi thuốc trên người cậu, sắc mặt biến đổi, há mồm liền phải hỏi, bị Tân Bắc Thành dùng ánh mắt ngăn lại. Vương Lộ đành phải nhịn xuống trước, nhận lấy cặp sách Tân Triều Dương cặp sách bỏ ra phía sau, nói:

"Hai ngày nay mẹ không có lịch trình, có thời gian tất nhiên muốn đi đón mặt trời nhỏ tan học. Cục cưng, thế nào, hôm nay ở trường học có khỏe không? Cả ngày đều khảo thí nhất định rất mệt? Đôi mắt có đau không? Để mẹ nhìn xem.”

Nàng đem con trai kéo vào trong lòng ngực, từ trên xuống dưới mà nhìn cậu.

Thập Nhất Trung phong cách trường học thực tốt, Vương Lộ từ nơi này tốt nghiệp, đối với hoàn cảnh cảm thấy rất tốt. Chính là mấy năm gần đây càng thêm nghiêm khắc, nàng sợ cục cưng không thích ứng được. Lúc gọi điện giữa trưa với chạng vạng chiều chỉ vội vàng nói vài câu, khiến nàng cả ngày đều lo lắng không yên. Hiện tại, trên người con trai có vết thương, làm nàng không khỏi nghi ngờ quyết định của chính mình.

Chẳng lẽ là do nàng tốt nghiệp lâu rồi, trường cũ đã thay đổi. Tân Triều Dương không biết trong lòng nàng suy nghĩ, cười lắc đầu nói:

"Một chút cũng không mệt, đôi mắt không sao cả, con đúng giờ đều dùng thuốc nhỏ mắt."

Tân Bắc Thành phân phó lão Trương lái xe, một bên thắt dây an toàn cho con trai, một bên hỏi:

"Cục cưng, người lúc nãy là ai? Ba còn thấy cậu ta xoa đầu con."

Vương Lộ vừa nghe lời này, cũng vội quan tâm. Nàng bởi vì nguyên nhân công việc, không tiện lộ diện, cũng không nhìn đến một màn lúc nãy.

Tân Triều Dương nói:

"Là bạn cùng bàn của con. Ba mẹ, hai người sẽ không ngờ tên gọi của hắn là gì đâu."

"Hả?"

Thấy cậu vui vẻ, thậm chí bộ dáng như rất hưng phấn, Vương Lộ và Tân Bắc Thành đều cười rộ lên, hỏi tên đối phương.

"Hắn gọi là Lâu Hành, cùng Lâu tiên sinh trùng tên trùng họ! Có phải hay không rất khó tin? Hôm nay ta còn ở trước mặt các bạn trong lớp nói thích nhất Lâu Hành tiên sinh, bọn họ đều cười điên! Mọi người đều đang cười con, thật quá xấu hổ!"

Hai người trưởng tưởng tượng trường hợp đó, cũng thiếu chút nữa cười thành tiếng.

"Phải không? Chuyện này cũng quá trùng hợp!"

Vương Lộ lấy ra kĩ năng diễn xuất của mình, bày ra bộ dáng kinh ngạc.

"Đúng vậy, thật trùng hợp."

Tân Triều Dương nóng lòng chia sẻ, không có chú ý tới trong mắt ba mẹ toàn ý cười, nói:

"May mắn bạn học Lâu Hành và tiên sinh giống nhau, đều là người đặt biệt tốt. Buổi sáng con bị lạc đường trong trường học, là cậu ây giúp con, sau lại còn đãn con đi thăm quan trường, cùng con ăn cơm. Hơn nữa hắn học tập đặc biệt lợi hại! Hai người biết không, điểm khảo sát nhập học của cậu ấy là đứng nhất toàn trường."

Vương Lộ cả quãng đường đều nghe cậu kể về người bạn cùng bàn mới tốt ra sao, mắt liền thấy đã về đến nhà, liền hỏi cậu về chuyện vết thương.

Tân Bắc Thành lúc nãy ngăn cản nàng, lúc này so với nàng còn thiếu kiên nhẫn, đã mở miệng hỏi trước.

"Được rồi mặt trời nhỏ, ba ba biết bạn cùng bàn của con là thiên tài học bá. Cùng lắm, có phải hay không con có chuyện gì quên nói cho chúng ta biết? Ví dụ như, mùi thảo dược trên người con?"