Chương 8: Đại thiên sứ

Vương Lộ cũng vội vàng: "Cục cưng, con bị thương ở đâu, mau đưa mẹ xem."

Thấy không thể giấu được, Tân Triều Dương không để cha mẹ sốt ruột, vội nói:

"Chỉ là bị đυ.ng vào cửa sổ, bạn cùng bàn đã xoa thuốc giúp con, hiện tại không còn đau nữa."

Thực ra vẫn còn hơi đau, nhưng không nghiêm trọng, cậu liền không nói thật.

Vương Lộ đau lòng mà sờ sờ vai cậu: "Thật sao? Không phải có người bắt nạt con?"

Tân Bắc Thành nói: "Nếu con không nói, ba ba liền tự điều tra."

Tân Triều Dương bất đắc dĩ nói:

"Thật sự không có gì. Là con tông người ta trước, bạn học kia tính tình không tốt lắm, đẩy con một cái, trùng hợp có cửa sổ mở ra, đυ.ng phải. Ba mẹ, con có thể tự xử lý được. Hơn nữa bạn cùng bàn đã mắng hắn một trận, khiến hắn cách xa con rồi."

Vương Lộ nhăn mày lại:

"Thập Nhất Trung còn có học sinh như vậy?"

Tân Bắc Thành trầm ngâm nói: "Vừa nghe đã biết không phải thứ tốt."

Tân Triều Dương không muốn bọn họ trông gà hoá cuốc, liền nói: "Ba mẹ, con có thể tự ứng phó. Hai người có thể tin tưởng con được không?"

Tân Bắc Thành thở dài:

"Sao chúng ta còn không tin con được chứ? Chính là quá tin tưởng con, con ở trường học cũ xém nữa bị đánh. Lần đó ba bị mẹ với ông con mắng ko ra gì, nếu còn có lần sau, con có tin ba con bị đuổi ra khỏi nhà không?"

Vương Lộ đánh hắn một cái: "Làm gì nghiêm trọng vậy."

Tân Triều Dương bật cười, bảo đảm nói: "Con sẽ không để chuyện như vậy xảy ra nữa đâu, nếu có chuyện gì con không thể giải quyết được nhất định sẽ nói cho hai người đầu tiên."

Xe đã dừng lại trước cửa nhà, Tân Bắc Thành xoa đầu cậu: "Con trai ngoan, ba tin con lần này nữa, con nói được thì làm được. Nếu không, dù ông con không đánh ba thì trái tim người cha này cũng không chịu nổi."

Tân Triều Dương cười gật đầu: “Cảm ơn ba ba."

Vương Lộ xuống xe, quay đầu lại nói: "Chỉ cảm ơn ba ba?"

"Cũng cảm ơn mẹ nữa."

Tân Triều Dương đi theo nàng xuống xe, nói: "Trường học thực tốt, con cũng rất tốt, ba mẹ không cần lo lắng cho con, thật đó."

Vương Lộ và Tân Bắc Thành nhìn nhau, đều cười:

"Nếu con vui vẻ thì tốt rồi."

"Chờ khi nào ba họp phụ huynh cho con sẽ mời bạn cùng bàn và các bạn học của con ăn cơm để cảm ơn."

Nghe xong lời này, Vương Lộ ghen ghét mà hừ một tiếng. Nàng vì tính chất công việc, không thể làm một người mẹ bình thường, tham gia buổi họp phụ huynh cho con trai được. Vừa đến phòng khách, quản gia thấy khuôn mặt Tân Triều Dương đỏ bừng, thoạt nhìn ngày đầu đi học thật sự không tệ, không khỏi cười nói: "Mặt trời nhỏ đã về rồi à, mau đưa cặp sách cho ông. Vừa nãy ông nội cháu mới gọi điện thoại đến, còn lo lắng cháu không thích được trường học mới. Hiện tại nhìn qua, chắc ông ấy sẽ yên tâm chút."

Nghe vậy, Tân Triều Dương tươi cười càng xán lạn: "Bây giờ cháu sẽ đi gọi điện cho ông nội."

Cậu vội vàng chúc ba mẹ ngủ ngon, rồi chạy lên lầu.

Tân Bắc Thành: "Có ông rồi quên luôn ba ba."

Vương Lộ luôn bậ công việc, rất an tâm giao Tân Triều Dương cho ông nội, tất nhiên không dám so sánh mình với tình cảm ông cháu họ, cười nhạo nói: "Anh còn không biết điều!"

Tân Bắc Thành cởi giày đi theo sau nàng, không vui nói: "Anh mới không có..."

"Ba mẹ, hai người cãi nhau sao?" Giọng nói Tân Triều Dương từ trên lầu truyền đến.

Hai vợ chồng ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là ôn nhu tốt đẹp tươi cười.

"Ba mẹ chỉ đang nói đùa thôi." Vương Lộ nói.

Tân Bắc Thành cà lơ phất phơ, trực tiếp ôm chầm Vương Lộ hôn nàng một cái: "Đánh là thương, mắng là yêu, con còn nhỏ, không hiểu những chuyện này."

Lại quan tâm nói: "Cục cưng, con còn quên gì sao?"

Tân Triều Dương thấy bọn họ cũng không có bộ dáng tức giận, không còn lo lắng, nhìn quản gia cười nói: "Ông Lý, cặp sách cháu có đồng phục, ngày mai cháu sẽ mặc nó đi học."

"Không thành vấn đề" quản gia nói: "Ông sẽ giặt sạch rồi đặt ở vị trí dễ thấy trong phòng cho cháu."

"Cảm ơn ông."

Tân Triều Dương vui vẻ nói rồi tạm biệt ba mẹ, cũng không biết lúc cậu quay người lại, mẹ cậu liền hung hăng thúc cho ba cậu một khuỷu tay, đau đến người phía sau thẳng khom lưng, nhe răng trợn mắt còn không dám phát ra âm thanh.

Tân Triều Dương trở về phòng, trước tiên mở ra iPad, cùng ông nội ở Anh Quốc call video.

"Chào buổi tối mặt trời nhỏ của ông."

Xuất hiện ở trong video cũng không phải ông Tân Triều Dương, mà là người yêu của ông - một nam nhân anh tuấn lại lãng mạn Anh quốc.

Tân Triều Dương cùng hắn rất thân, cùng đối phương chào hỏi thân thiết: "Joseph, một ngày tốt lành, cháu rất nhớ chú.”

Joseph cười rộ lên: "Chú cũng rất nhớ cháu đó nha cục cưng."

"Gần nhất thế nào? Xin lỗi, tháng này chú bận tham gia một hội nghị, hôm nay về nhà mới nghe a Vũ nói cháu đã chuyển sang trường học mới. Cảm giác thế nào, các bạn học có tốt không?"

Joseph là bác sĩ khoa mắt, cũng là bác sĩ chủ trị của Tân Triều Dương, nhờ vậy ông nội Tân Triều Dương tình cờ gặp gỡ một người yêu nhỏ hơn tận 20 tuổi.

"Đặc biệt tốt! Joseph, cháu cảm thấy cháu đã gặp vị thiên sứ thứ hai."

Tân Triều Dương đôi mắt lượng lượng: "A." Video xuất hiện một người khác.

Người này có đôi mắt đào hoa giống hệt Tân Triều Dương, khi cười rộ lên, khoé mắt tăng thêm vài phần mị lực. Tuy đã năm nay đã gần 60, nhưng thoạt nhìn một chút cũng không thấy già.

Đúng là ông nội của Tân Triều Dương, Tân Vũ. Hắn đi tới liền nghe thấy cháu trai bảo bối kích động khoe, đặt ly cà phê xuống cho người bên cạnh, cúi người hỏi:

"Là người như thế nào? Có phải là một cô bé đáng yêu không?" Hắn trêu ghẹo mà chớp chớp mắt.

"Ông à."

Tân Triều Dương xua xua tay nói:

"Không phải, là con trai nha. Tên của cậu ấy cũng là Lâu Hành, đúng là ngoài ý muốn....."

Cậu kể lại từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ xảy ra cả ngày nay, nói không ngừng khiến hai người bên kia màn hình bật cười không dứt.

Tân Triều Dương đối với hai người không hề giấu giếm, chuyện bị người khác đẩy ngã, bả vai đâm bị thương cũng nói. Bất quá, trọng điểm của cậu ở chỗ bạn cùng bàn của cậu là người tốt như thế nào, một ánh mắt liền có thể đem bạn học nam dọa sợ thành chó cụt đuôi. Hai người bên kia nghe xong, tuy rằng đau lòng, nhưng cũng không thể hiện thái quá như ba mẹ cậu. Hai người bọn họ tay cầm tay nuôi lớn Tân Triều Dương, mấy năm đầu, hai mắt Tân Triều Dương hoàn toàn không nhìn thấy, khi ấy cậu sờ soàng, tìm đường đi, va chạm đến bị thương không biết bao nhiêu lần. So với lần này, một chút va chạm không phải là vết thương lớn gì. Tuy vậy, Joseph vẫn bảo Tân Triều Dương cởϊ áσ để hắn nhìn xem vết thương trên vai của cậu.

Xem qua một chút, hắn hoàn toàn yên lòng, nhìn Tân Vũ gật gật đầu, nói:

"Vết thương nhẹ, không đáng ngại, hơn nữa xử lý chính xác. Mặt trời nhỏ, cháu nhớ cảm ơn bạn cùng bàn đó nha. Tuy rằng vết thương không nghiêm trọng, nhưng nếu không phải cậu ta giúp đỡ, chắc bây giờ còn đau hơn nhiều."

Tân Triều Dương mặc áo vào, cười tủm tỉm mà nói: "Cháu sẽ suy nghĩ xem làm sao để cảm ơn cậu ấy."

Joseph cười nói: "Vậy cháu từ từ suy nghĩ."

Lại nhắc nhở cậu: "Tắm rửa xong, lại nhờ Lí Nhĩ thoa thuốc lần nữa, nên xoa xoa một chút. Tắm rửa xong sau máu tuần hoàn nhanh, à lúc máu bầm tan hiệu quả tốt nhất, nhớ kỹ?"

"Dạ vâng, cháu biết rồi. Joseph, ông nội, hôm nay chúng cháu còn đi tham quan ký túc xá ở trường học. Nơi đó cực kì tốt, cháu tính đăng kí một chỗ ngủ."

Cậu nói kế hoạch của mình, nói chuyện hăng say đến mức quên cả thời gian, may có Joseph nhắc nhở cậu đi đắp thuốc, Tân Triều Dương lúc này mới nhớ tới. Cậu kéo ra ngăn kéo ra, lấy thuốc mỡ, đắp lên một bên đắp mắt, một bên cùng bọn họ nói chuyện, hoàn toàn không chậm trễ. Tân Vũ nhìn cháu trai che đôi mắt, trong mắt hiện lên sự đau lòng và xót xa.

Thời gian không khiến hắn hết tự trách chính mình, ngược lại nhìn Tân Triều Dương từng ngày lớn lên, càng ngày càng ưu tú, hắn liền càng thống hận chính mình năm đó không có thể bảo vệ tốt cho đứa cháu yêu quý. Joseph nắm lấy hắn tay, không tiếng động mà an ủi hắn. Tân Triều Dương đối với chuyện này không hề chú ý, tiếp tục nói chuyện đã trải qua trong trường học, còn cùng bọn họ nói qua những chuyện cậu không nói cho ba mẹ mình.

"Bạn cùng bàn của cháu được rất nhiều bạn chào đón, hôm nay con gặp ba bạn nữ, hai người trong đó đều thích cậu ấy! Còn có thiệp tỏ tình, mỗi ngày đều có người tìm cậu ấy tỏ tình, nữ sinh yêu thích cậu ấy xếp hàng cả sân Thập Nhất Trung còn không đủ! Cháu còn nghe bạn học Dương Tinh Tinh nói, mỗi năm Lễ Tình Nhân, chocolate mà cậu ấy được tặng có thể mở cửa hàng được luôn đó. Ông nội, Joseph, hai người có thể tưởng tượng được không?"

Joseph cười to nói: "Cục cưng cháu không cần hâm mộ, cháu cũng sẽ được như vậy thôi."

Tân Vũ cũng nói: "Mặt trời nhỏ của chúng ta lớn lên tốt như vậy, sẽ khiến người khác yêu thích. Nói không chừng, năm nay bạn học Lâu còn phải ghen tị với cháu nữa đó."

Tân Triều Dương nghe được mặt đỏ lên, liên tục xua tay nói: "Ông nói quá rồi."

Sau một giờ đắp thuốc, Tân Triều Dương mới miễn cưỡng mà dừng lại.

"Mọi người đều thật đáng yêu, cháu nghĩ sau này sẽ có rất nhiều chuyện thú vị xảy ra, đến lúc đó, lại kể cho hai người nghe."

"Được."

"Ta sẽ chờ!"

Tân Triều Dương cười rộ lên, nói: "Cháu phải đi ngủ rồi, ngày mai cháu còn muốn dậy sớm đi học a."

Joseph nói ngủ ngon, Tân Vũ cười nói: "Ông đã gửi quà cho cháu rồi, ngày mai tan học về nhà là có thể thấy được."

Tân Triều Dương chờ mong hỏi: "Là gì vậy?"

Tân Vũ: "Cháu cứ chờ xem, nhất định cháu sẽ thích thôi."

Tân Triều Dương gật gật đầu, tạm biệt nhau mấy câu mới kết thúc trò chuyện. Thấy thời gian đã gần 10 giờ tối, Tân Triều Dương vội đi tắm rửa.

Bên kia, Lâu Hành đã sớm về đến nhà. Ngoài ý muốn, nhà hắn thế mà lại có khách.

"Mẹ ơi, con muốn uống canh, có thể uống không?"

"Không được, đây là dì Trịnh nấu cho Lâu ca của con, nếu muốn ăn, về nhà mẹ liền nấu cho con được không?"

"Đúng vậy, đây là làm cho anh con. Đông Đông muốn uống, lần tới dì sẽ làm thêm cho cháu, được không?"

"Huhu không muốn đâu, con muốn uống bây giờ cơ..."

Lâu Hành còn chưa vào cửa, liền nghe thấy tiếng khóc to của cậu nhóc, giọng nói của người phụ nữ xa lạ và giọng khuyên ngăn của mẹ hắn. Nghe thấy thằng nhóc mới đó đã bật khóc, Lâu Hành mở cửa vào nhà.

"Mẹ, con về rồi." Lâu Hành nói, nhìn về phía người trong phòng khách.

Hắn chào mẹ và người kia một tiếng, ngay sau đó nhìn về phía đứa nhóc đang khóc, có lẽ nhỏ hơn hắn tầm 7,8 tuổi gì đó. Ngay khi hắn vào nhà, nhóc đó liền chạy đến sau lưng mẹ cậu, ló đầu ra nhìn hắn. Lúc nhìn thấy tầm mắt Lâu Hành, không biết tại sao, nhóc con rụt rụt cổ, lập tức liền ngậm miệng, không còn có phát ra tiếng khóc.

"Tiểu Hành về rồi, mẹ đã hầm canh, để mẹ đi lấy cho con."

Trịnh Thu Lan hưng phấn mà chạy vào phòng bếp, hoàn toàn bỏ quên vị khách trong nhà. Lâu Hành không biết mình đã dọa nhóc con, nhìn cậu cười cười, cúi người nói:

"Tại sao lại khóc. Mau lau nước mắt đi."

Trịnh Nguyệt Quế đối với việc này hơi xấu hổ, lôi kéo cười nói: "Lâu Hành đã về. Dì mới chuyển đên đây không lâu. Trước kia có học khiêu vũ, nói chuyện khá hợp với mẹ cháu, liền tới đây ngồi chơi một chút. Mẹ cháu còn hầm canh cho cháu, cháu đi học về chắc rất mệt, mau uống đi. Dì không làm phiền cháu nữa."

Nàng nhìn xuống bếp nói một tiếng: "Chị Thu Lan, em dẫn Đông Đông về nhé."

Trịnh Thu Lan giờ phút này chỉ để ý đến món hầm cho con trai, bên trong ừ một tiếng, người cũng chưa ra tới. Lâu Hành đối với việc mẹ hắn đối nhân xử thế sớm đã tập thành thói quen, thấy Trịnh Nguyệt Quế không được tự nhiên, liền tiễn hai người ra cửa, nói: "Hai người đi thong thả."

Còn nói hẹn gặp lại với nhóc con. Trịnh nguyệt quế lôi kéo con trai, bảo cậu tạm biệt anh. Đông Đông không tiếp lời, khiến mẹ cậu tức giận, quở trách:

"Đứa nhỏ này thật không lễ phép."

Đứa trẻ không chịu nổi ủy khuất, lại khóc. Trịnh Nguyệt Quế vội vàng bế con trai lên, thấy Lâu Hành nhìn bọn họ, trong lòng càng cảm thấy không được tự nhiên. Nàng luôn tự cho mình rất cao, cũng không biết vì sao ở trước mặt Lâu Hành, liền ảm thấ thấp bé. Con trai còn khiến nàng cảm thấy mất mặt hơn. Tốn công nàng muốn để lại ấn tượng tốt cho Lâu Hành, chỉ sợ bây giờ khiến hắn thêm ghét bọn họ.

"Thật ngại quá, đứa nhỏ này bị dì chiều hư rồi. Dì dẫn nó về trước, cháu không cần tiễn nữa, dì chỉ cần đi thang máy xuống sẽ nhanh chóng đến nhà."

Lâu Hành vốn cũng không có ý sẽ tiễn họ một đoạn, gật gật đầu nói:

"Dì đi cẩn thận."

Trịnh Nguyệt Quế nghe xong, chỉ cảm thấy hắn thật lễ phép, không hổ là người được mọi người trong tiểu khu khen ngợi. Nàng vừa lòng mà đi, lại không biết, Lâu Hành đối với bọn họ lại không để tâm nhiều. Nếu không, tác phong bình thường của hắn nhất định sẽ tiễn khách mà mẹ hắn đưa về một đoạn không xa rồi. Hai người vừa rồi, một người vừa nháo vừa khóc, một người làm mẹ mà không thể dạy dõ con mình, hắn còn cho họ sắc mặt tốt hoàn toàn là vì mẹ hắn.